Chương 7: Thông tin liên lạc
Tên Kinn dẫn cậu đi đến ngục gặp tên Umsork, gần đến nơi tên Kinn ra hiệu cho cậu đi vào một mình.
Lúc này xung quanh không có ai, A Minh vừa vào thì tên Umsork mắt tròn mắt dẹp nhìn cậu: “Cậu Min Yo? Là cậu thật sao? Cậu mau cứu tôi, cứu tôi đi.” Hắn ta khóc lóc cầu xin A Minh.
“Nhỏ tiếng thôi, ông đã khai những gì rồi?” A Minh nhập vai diễn xuất
“Tôi không khai gì hết, tôi không có nói gì cả. Cậu Min Yo mau cứu tôi, chúng nó thật tàn ác!”
“Tôi đã giải quyết mọi chuyện êm xuôi rồi, có điều mất liên lạc với Bá Tước thời gian qua nên đến hỏi ông có thay đổi gì không?”
“Tôi bị nhốt ở đây đã 20 mươi ngày rồi, bên ngoài như thế nào làm sao tôi biết được. Cậu cứ liên lạc theo cách cũ thử đi, ngài Korn chắc đang rất mong tin của cậu.”
A Minh gãi đầu, cậu làm gì biết cách cũ là cách nào chứ. Nhưng chỉ lát sau liền nảy ra một ý: “Lần trước tên Apoll đã phát hiện ra rồi, lần này lại làm cách đó không phải là tìm đường chết sao?”
Umsork suy nghĩ hồi lâu: “Vậy cậu dùng cửa thoát hiểm đi, sau núi có người của chúng ta. Chỉ cần đến đó và nói” Bá tước Apoll là tên khốn. “Thì hắn sẽ biết là người của Korn.”
“Hả?” A Minh tròn mắt, cái mật khẩu này chẳng phải là quá mất dạy rồi sao.
“Tôi nói cậu điều này, nếu cảm thấy không ổn thì tốt nhất hãy trốn đi. Tên Apoll hắn ta bị điên đó, cậu ông biết hắn đã làm gì tôi đâu.”
“Chúng ta là nội gián, ông nghĩ hắn ta sẽ cơm bưng nước rót hầu hạ tận tình sao? Nếu không phải còn giá trị lợi dụng thì hắn đã giết chết ông rồi!”
“Chính vì thế tôi mới bảo cậu trốn đi, chúng ta chỉ là quân cờ của lũ gia tộc đó. Chúng hoàn toàn không xem chúng ta là còn người!”
“Xem ra ông cũng không phải dạng trung thành gì nhỉ? Thôi được rồi, tôi sẽ tìm cách cứu ông. Hãy cứ bình tĩnh đi.”
“Nếu cậu muốn đi thì hãy đến thôn Vingtak sẽ có người của ta đưa cậu đi.”
* * *
A Minh rời đi, không ngừng suy nghĩ về lời tên Umsork nói.
“Ngẩn người ra đấy làm gì? Hắn ta nói gì với cậu?” tên Kinn vừa thấy cậu liền đi đến hỏi.
“Cách liên lạc bằng cửa thoát hiểm.”
“Hay lắm, ngày mai chúng ta sẽ hành động. Còn giờ thì mau đi chuẩn bị bàn rượu cho ngài đi, ngài đang đợi trong phòng đó. Cậu cẩn thận mồm mép đấy, Bá Tước đang không vui. Mau đi đi.”
A Minh làm theo lời Kinn, xuống bếp kêu người chuẩn bị rượu thịt. Không lâu sao liền mang đến phòng tên Apoll.
Vừa mở cánh cửa đã nghe mùi sát khí rồi, nhìn mặt anh ta như mới bị bồ đá xong vậy. A Minh biết thân phận liền nhanh chóng đặt rượu thịt xuống, tính quay người đi thì bị gọi lại.
“Đi đâu? Mau rót rượu!”
Đúng là muốn chạy cũng không được, cậu ta quay lại cười một cái rồi cũng cầm chum rót rượu. Rượu vừa đầy ly tên Apoll liền cần lên uống ực, lại rót thêm một ly chưa đầy hai giây liền cạn chén. Mới đầu A Minh còn mừng trong bụng, vui vẻ rót luông tay cho hắn. Cứ nghĩ hắn say rồi thì cậu có thể ra ngoài, không phải ở đây nữa. Còn hơn là nói chuyện với hắn ta, chắc chắn không quá ba câu liền đánh nhau. Anh cứ tuông rượu như nước trà hết cả hai chum đầy. Miệng còn không ngừng đòi thêm rượu.
A Minh thấy anh ta như vậy cũng có chút chột dạ, chịu hết nổi: “Được rồi đừng uống nữa, anh tính uống cho chết sao hả?”
Anh ta mặt đã đỏ bừng vì say, quay lên nhìn cậu: “Mau rót cho ta..” Trong ánh mắt vươn chút buồn lại chứa không ít tâm sự. Càng nhìn A Minh anh ta càng thay đổi sắc mặt, hai hàng chân mài từ từ giản ra: “Lại đây.” Hắn gọi. Cậu cuối người xuống, anh ta đưa tay lên nhẹ nhàng vén mái tóc cậu, quả thật trong lòng hắn đang thổn thức khôn nguôi. Có lẽ hắn ta đang nhớ ai đó, cánh tay hắn đưa ra sau gáy từ từ kéo cậu đến gần. Khoảng cách lúc này chưa đến một gang tay, không khó để nghe được hơi thở dồn dập của anh ta.
“Anh làm sao đấy? Này..”
“Min Yo.. là Min Yo sao?” Apoll mơ màng nhìn A Minh, hình ảnh Min Yo hiện ngay trước mặt. Trong mắt đã đong đầy lệ.
“Này, tôi là A Minh không phải Min Yo, anh mau tỉnh táo lại đi.” A Minh tính đẩy tay anh ta ra thì bổng tên Apoll nắm lấy tóc cậu giật mạnh ra sau, khiến cậu đau điếng người. Tròng mắt hắn phút chốc thay đổi đột ngột, đầy câm phẫn và tàn ác. Cậu đau đớn la lên: “A, đồ điên anh làm cái gì vậy hả. Mau bỏ ra! A! Đau!”
“Tại sao? TẠI SAO? Ngươi nói đi!” Tên Apoll dùng tay còn lại bóp cổ cậu, càng lúc càng mạnh tay, bổng dưng quát lớn rồi cứ thế anh ta mạnh bạo hôn cậu. Cú đập mạnh làm môi cậu như chảy máu tươi, cậu đau đớn đánh vào người anh ta, nhưng thân thể đã bị kẹp chặt, cậu cắn mạnh một cái, khó khăn đẩy anh ta ra quát lớn: “MÀY BỊ ĐIÊN À? MAU CÚT ĐI!”
Apoll trừng mắt, con ngươi như bị thu bé lại. Phun ra một họng máu đỏ rồi tát A Minh một cái rõ đau.