Chương 6: Thân phận của apoll
A Minh cậu ta hớt hãi chạy ra, áo chỉ mới xỏ được một bên. Tên Kinn vừa thấy cậu đã thở dài, đợi khi cậu ta đi tới liền thúc cho cậu một chỏ, không mạnh nhưng cũng đủ làm cậu ta tỉnh cả ngủ.
Tên Apoll vừa nhìn thấy cậu đã ngây cả người, hắn dường như nhìn nhầm đây là Min Yo thật sự. Đúng là chỉ cần trao chuốt một ít thì sẽ trở nên xinh đẹp như vậy. Hắn ta nhìn cậu một lượt, chợt hắn thấy chiếc trâm cài áo, ánh mắt liền khó chịu.
“Cái trâm này không phải cài bên phải, mau đổi lại bên trái đi.”
“Gì.. à cái này hả, tôi.. à không. Tiểu nhân thuận tay trái nên mới cài bên phải.”
Tên Kinn lườm cậu, thấy vậy cậu ta cũng hơi khó chịu. Có cần phải đến mức này không, ai mà lại để ý những thứ này chứ. A Minh gỡ trâm cài, đổi sang bên trái: “Như vậy là được rồi chứ, thưa ngài bá tước.”
“Còn có sợi dây chuyền đó nữa, Min Yo không mang trang sức ở cổ!” Hắn nói thêm.
“Cái này thì không được! Đây là sợi dây của mẹ tiểu nhân cho tiểu nhân. Tuyệt đối không thể để mất!”
Hắn im lặng nhìn cậu, có lẽ không chấp nhận lý do đó. Cậu khó chịu nói thêm: “Trước giờ Min Yo không mang thì bây giờ mang. Anh có cần khuôn khổ như vậy không? Anh không biết sợi dây này quý báu với tôi thế nào đâu. Trước lúc mẹ tôi mất chỉ kịp để lại nó cho tôi đấy!”
Nhìn mặt cậu nói như sắp khóc, anh im lặng quay mặt đi, vất dây ngựa tiến về phía trước. Có lẽ tạm thời anh ta đã cho qua. Đoàn người bắt đầu di chuyển.
Bọn họ rời khỏi Tư gia Ket, tiến vào trong thành. Đoàn lính đi đến đâu người dân liền cuối chào đến đó, trên khuôn mặt họ thoáng vui vẻ lại trở nên nghiêm nghị: “Thỉnh an Bá Tước Apoll.”
“Tên Apoll này oai phong vậy sao?” Đang nghĩ ngợi linh tinh thì A Minh va phải một cậu nhóc, có lẽ lo chạy nhảy mà không thấy đoàn lính. Cậu bé thấy vậy liền sợ hãi vô cùng, ríu rít xin tha: “Tiểu nhân xin lỗi, xin lỗi ngài, tiểu nhân biết sai rồi.. hic.”
A Minh đỡ cậu bé dậy, xoa xoa vết xước trên tay cậu nhỏ: “Không sao, ta không sao. Phải cẩn thận hơn biết không hả?”
Tên Kinn từ sau đi tới đẩy cậu và đứa nhỏ ra, hắn ta lườm cậu: “Cậu Min Yo nên cẩn thận một chút.”
A Minh không hiểu gì, chẳng lẽ quan tâm một đứa nhỏ cũng không được. Mấy cái người này có tình người không vậy chứ.
Tên Apoll từ trên ngựa luôn quan sát A Minh nhưng không nói gì, ánh mắt chỉ có chút biến sắc không thể đoán được lý do.
Họ lại tiếp tục đi, đến cửa thành thì lính canh lập tức mở cửa. Gần đến Hoàng Thành, Apoll xuống ngựa. Tên Kinn ra hiệu cho A Minh đi cùng Bá tước. Cậu ta liền đi theo.
Cung điện này oai nghi tráng lệ như vậy làm A Minh cũng hoa cả mắt, đúng là rất biết cách tạo nét đó. Khắp nơi đền lát vàng sáng bóng, trần nhà tính bằng mắt cũng phải hơn 10 mét.
Cả hai tiến vào Hoàng Thành, Apoll liền thỉnh an Hoàng Thượng, A Minh cũng ngay lập tức làm theo. Cậu ta lén nhìn lên, người trước mặt vô cùng đáng sợ. Nếu đoán không trừng đã ngoài 40, nhìn khí chất của anh ta không phải hạn tầm thường.
“Là Bá Tước Apoll của ta đó sao, mau bình thân.”
“Tạ thánh ân.”
“Kia chẳng phải Min Yo sao, lần trước trẫm không thấy ngươi đến đây. Bá tước nói ngươi nhiễm phong hàn, bây giờ đã khỏe rồi chứ?”
A Minh ngây người ra, đúng là cậu có cảm thật nhưng mà tên Min Yo mà tên kia nói không hề bị nga. Tên Apoll quay sang nhìn A Minh, cậu liền nhanh miệng trả lời.
“Tạ Hoàng Thượng quan tâm, tiểu thần nhờ ơn đức của người nên đã khỏi bệnh.”
“Các thần quân lui ra hết đi, hôm nay trẫm muốn bàn việc với Bá Tước Apoll.” Hoàng thượng vừa dứt lời, các đại thần liền cúi người rời đi. Lúc này trong Hoàng Thành chỉ còn vài người: “Đây là người mà ngươi nói sao Apoll?” Hoàng đế lên tiếng hỏi.
“Vâng thưa điện hạ. Đây là tên A Minh mà thần cứu được, chúng ta sẽ dùng hắn để đấu với tên Korn.”
“Quả thật là rất giống, thậm trí là còn khôi ngô hơn cả tên Min Yo. Kết hoạch đến đâu rồi?”
“Bẩm, thần đã cho hắn học tập cử chỉ lời nói của tên Min Yo. Dự là đến khi tên Korn đến đây sẽ không có sơ suất.”
Đế vương quay sang nhìn A Minh, cậu liền lãnh tránh ánh mắt. Có lẽ là cậu ta bất ngờ, chẳng phải tên Apoll bảo cậu là Min Yo sao. Thì ra bọn họ là cùng một phe.
“Ngoại hình thì có thể giống, nhưng tên Korn rất xảo quyệt, trẫm e là hắn sẽ thấy điều bất thường. Nếu có cần gì hãy cứ bảo Tử Tước Chell, trẫm đã hạ lệnh cho thần ấy rồi.”
“Đế hạ an tâm, Umsork vẫn còn nằm trong tay chúng ta. Có hắn thì mọi thông tin chúng ta đều có thể nắm bắt lại từ đầu. Chỉ cần lần gặp lần này không xảy ra sơ suất thì thần tin chắc sẽ không sao.”
“Bọn chúng đã bắt đầu xây dựng đội quân tinh nhuệ ở phía Bắc. Nếu không nhanh chóng nắm lấy thời cơ này thì có thể bọn chúng sẽ ngày càng lộng hành. Min Yo là quân chủ chốt của ta, ta không cho phép có bất kì sai xót nào!”
“Tuân chỉ!”
“Được rồi, Apoll ở lại tiếp cờ với trẫm, đã lâu rồi huynh đệ ta chưa đấu cờ với nhau.”
“Diễm phúc của thần.”
“Huynh đệ?” A Minh thắc mắc, không lẽ tên Apoll và đế vương là anh em sao? Tên Apoll này đúng là không phải dạng tầm thường, nhưng nếu là Hoàng tộc thì sao chỉ có thể giữ ở chức Bá Tước? Nếu đúng thì ít nhất đã là Vương tước.
Hai người bọn họ đi ra khỏi Hoàng Thành tiến đến Ngự hoa viên, cứ thế mà ngồi xuống đấu cờ. A Minh cứ cúi đầu đi theo bọn họ cũng chẳng biết nên là gì.
Ván cờ đang giữ trận, tên Hoàng Đế lại quay qua nhìn A Minh, cậu ta vừa chạm mắt với hắn liền bối rối, chỉ có thể mắt đối mắt thôi.
Bổng dưng hắn ta cười khó hiểu: “Tiểu tử này coi bộ rất nghịch ngợm đúng không ngài Bá Tước.”
Tên Apoll cũng quay sang nhìn cậu rồi lắc đầu, Đế vương lại nói: “Bá tước chắc không vì chuyện cũ mà mềm lòng đấy chứ?”
Tay hắn cầm quân cờ liền dừng lại một lúc, sau đó lại bình tĩnh đặt xuống: “Nếu như đã là kẻ phải bội thì phải chết, thần tuyệt đối không mềm lòng. Nếu không nhờ tính cách này thì năm đó Thái Thượng Hoàng đã không đề bạc ta như vậy.”
Đế vương cười khoái chí: “Thiên hạ hay nói quả không sai,” Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. “. Nhưng có lẽ với đệ thì phải đổi là” nam nhân “. Khá khen cho tên Min Yo đó, nếu không vì hắn thì Hoàng thân vương như đệ không bị giáng làm một Bước tước nhỏ.”
Nói xong Đế Vương liền đặt quân cờ xuống, thẳng một đường năm quân trên bàn cờ đã không còn đừng binh: “Cuối cùng cũng thắng rồi, Hoàng đệ à phải tập chung chứ.”
“…”
Từ sau lưng A Minh có thể thấy rõ hai tai Apoll đã đỏ bừng, nắm tay siết chặt. Không có gì lạ khi tên Apoll lại căm thù tên Korn như vậy.
A Minh xem đến đây không hiểu bọn họ đang đấu cờ hay đang xỉa xói nhau nữa. Có thật sự họ là anh em không vậy, cứ tưởng đâu bọn họ là kẻ thù đó.
* * *
Rời khỏi cung điện, lần này tên Apoll không cởi ngựa nữa mà ngồi kiệu. A Minh không chần chừ cũng lí nhí lên theo. Tên Kinn muốn cản nhưng thấy Apoll phát tay liền thôi.
Vừa ngồi xuống cậu liền bày ra bộ mặt thoải mái thở một hơi, suốt cả buổi chỉ đứng xem hai huynh đệ họ đấu cờ. Chân cậu sớm đã rã rời rồi.
Tên Apoll im lặng chẳng nói lời nào, mắt nhìn xa xăm đang nghĩ gì đó. A Minh thấy vậy cũng lịch sự hỏi thăm: “Tôi lại làm sai gì sao. Nhìn mặt anh như ai lấy sổ gạo vậy.”
“…”
Hắn ta không trả lời.
“À này lúc nãy tôi nghe tên.. à là Hoàng thượng gọi tên Min Yo là kỹ nam, nhìn mặt anh lúc đó khó coi như vậy không lẽ có chuyện gì à?”
Apoll quay lại nhìn cậu, ánh mắt không đoán được đang nghĩ gì. Chỉ nhìn cậu một lúc rồi quay lại chổ cũ, giọng nói chậm rãi: “Hắn ta không phải kỹ nam.”
“?” A Minh cố đợi xem hắn sẽ nói gì tiếp, nhưng chỉ có nhiêu đó: “Hắn ta và anh là.. một đôi sao?”
Lần này tên Apoll không còn nhìn nữa mà chuyển sang lườm cậu nổ mắt.
“Không phải thì thôi làm gì nhìn tôi kiểu đó. Cũng chỉ là tình cũ thôi mà, sao phải ngại chứ. Này nha, đừng có bảo với tôi là anh si tình rồi lấy tôi làm thế thân để khỏi nhớ nhun_ Á” Chưa kịp dứt lời thì tên Apoll một cước đạp cậu bay khỏi kiệu. Cậu ta ngã quay dưới đường đau khổ nhăn mặt: “Anh có bị_” Tên Kinn lúc này đã chuẩn bị rút kiếm ra, A Minh liền im bật.
Tên Apoll ngồi trên kiệu quay xuống, khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo: “Nếu ngươi thích làm người tình của ta như vậy thì ta cũng không ái ngại để ngươi thể hiện đâu. Chẳng cần dong dài suy diễn như vậy. Ta cảnh cáo ngươi, không. Được. Xía. Vào. Chuyện. Của. Ta!”
A Minh thầm mắng hắn ta trong lòng, khỏi phải nói cậu ghét cay ghét đắng cái bộ mặt của hắn ta bây giờ nhường nào.
Ông đây nhịn mày, nhịn con chó hoang cắn người như mày! Xem như ông đây đạp phải phân chó! Cậu bất mãn xoa xoa cái mông tội nghiệp rồi cũng đứng dậy cúi người xin Bá tước tha tội, mặc dù cậu chẳng làm gì quá đáng cả. May cho hắn ta là ở thời đại này, nếu không là ở thời của cậu, anh ta sớm đã bị cậu đánh chết.
Nhưng điều này lại làm A Minh thêm chắc chắn về mối quan hệ giữ hắn và tên Min Yo. A Minh phần nào cũng xâu kết được sự việc.
Cậu thầm khẳng định tên Apoll vì phạm tội tài trời mà bị giánh chức, và nguyên nhân cớ sự là từ tên Min Yo mà ra. Nghĩ tới đây A Minh không biết nên trách tên Apoll hay trách tên Min Yo nữa. Cậu đúng là chúa tể xui xẻo.