Chương 142 - Em thật khác
“Nhưng hông biết có ngon như của ba Lâm của con nấu không? Con ăn thử
nhé rồi cho ba xin ý kiến!” Dứt lời Bạch Hạc Hiên đặt nhẹ chén canh cà
chua trứng xuống bàn trước mặt John.
Nhìn hình thức của chén canh cà chua trứng trước mặt, John cũng cảm thấy có thứ gì đấy không được
đúng cho lắm nhưng vì Bạch Hạc Hiên đã nói là do tự anh đích thân nấu
nên John cũng không có ý sẽ từ chối, thái độ đúng là phần hơi miễn cưỡng nhưng John vẫn múc lên một muỗng canh trong sự chờ đợi của Bạch Hạc
Hiên mà đưa vào trong khoang miệng mình.
Ngay lập tức trong
khoang miệng cảm nhận được hương vị không mấy chuẩn xác của món ăn mà
lại còn có thứ gì đó như là vỏ trứng, John chau nhẹ mày mà đưa tay lên
miệng nhả vỏ trứng ra, vừa hay lúc này Lam Đình Niên cũng kết thúc cuộc
gọi với Vĩ Tiết Lâm mà đi vào chỗ của Bạch Hạc Hiên và John, nhìn thấy
vỏ trứng trên tay của John, Lam Đình Niên liền đưa mắt nhìn xuống thức
ăn được bày ra ở trên bàn mà lắc đầu nói với John:”John mấy thứ này
không ăn được! Con vào trong phòng thay đồ đi rồi mẹ đưa con ra ngoài
ăn!”
Công sức và cả sự cố gắng của Bạch Hạc Hiên ngay lập tức bị Lam Đình Niên phủ nhận trước mặt John không chút thương tiếc.
Khóe mắt đang hừng sáng chờ đợi lời nhận xét từ John ngay lập tức đen kịt
đầy tối tăm, dù sao cũng là lần đầu tiên vào bếp, Bạch Hạc Hiên đã thật
sự cố gắng rất nhiều nhưng đổi lại chỉ là sự phủ nhận…
Hiểu rõ ý tứ trong lời của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên liền gượng gạo mà lấy
mảnh vỏ trứng trên tay của John bỏ xuống bàn, dùng khăn giấy ướt mà lau
tay cho thằng bé:”Con vào phòng thay đồ rồi ra ngoài ăn với mẹ đi, ba
dọn dẹp lại chỗ này một chút!”
John nhìn Bạch Hạc Hiên có phần
hơi ủ rũ mà cũng có chút phiền lòng theo, đúng là món canh cà chua trứng này không ngon bằng của ba Lâm nấu, nhưng ít ra thằng bé vẫn có thể
dành cho ba của mình một lời động viên để tiếp tục cố gắng.
Chỉ
là vì do lời của Lam Đình Niên cắt nghĩa quá nhanh không cho thằng bé có lấy một cơ hội để nói, cứ như thế mà Bạch Hạc Hiên lại gom thêm một
chút thất vọng nữa về bản thân của mình.
“John lời mẹ nói con có
nghe hay không?” Dù đã được Bạch Hạc Hiên lau sạch tay từ lâu nhưng John vẫn không chịu đứng lên vào phòng thay đồ như lời mình đã bảo mà vẫn
ngồi lì ra đấy, thấy thế Lam Đình Niên càng trở nên gay gắt hơn mà lên
giọng với John.
Lời nhắc lại của Lam Đình Niên liền khiến cho
John giật mình mà vội trèo xuống ghế chạy thẳng vào hướng phòng mình
nhưng rồi chạy được nửa đường thằng bé lại nghĩ ra gì đó mà dừng bước
lại ở cửa bếp mà nói vọng vào:”Ba ơi! Canh cà chua trứng của ba con
thích lắm, lần sau ba nhớ nấu nữa nhé! Con sẽ ăn hết ạ!”
Lời của John, Bạch Hạc Hiên cũng thừa biết chỉ là một lời động viên, nhưng
thật sự hiện tại anh lại cảm thấy rất vui, cảm giác được an ủi, khóe môi cong nhẹ mà nhìn vào ánh mắt chất chứa đầy sự ngây ngô của thằng
bé:”Được! Ba biết rồi!”
Đợi cho đến khi bóng lưng của John khuất
hẳn, Bạch Hạc Hiên mới xoay người lại đối diện với Lam Đình Niên gượng
cười, nhưng rồi thứ anh được nhận lần nữa lại là lời nói hết sức vô tình phát ra từ miệng của Lam Đình Niên:”Anh xem dọn dẹp lại hết chỗ này rồi về đi!”
Dứt lời Lam Đình Niên liền quay lưng rời đi nhưng rồi
ánh mắt lại va vào chiếc khăn tắm đang nằm lăn lóc ở sàn nhà cùng một
bọc rác lộn xộn ngỗn ngang thì cau mày, lần nữa mà quay sang Bạch Hạc
Hiên đang đứng dọn dẹp lại thức ăn ở trên bàn:”Lúc về phiền anh mang hết đống rác của mình bỏ đi!”
“À còn nữa….”
Ánh mắt đảo
nhanh xuống số thức ăn đang được Bạch Hạc Hiên gom lại chuẩn bị đổ bỏ ở
trên bàn mà cười nhạo:”Không làm được thì đừng cố, lần sau đừng bày biện ra làm gì nữa rồi lại phải tốn công dọn dẹp!”
Đáp lời của Lam
Đình Niên ngoài một nụ cười trông thật gượng ép ra thì Bạch Hạc Hiên
chẳng còn lời nào để nói cả, cúi đầu trước ánh mắt kiên định của Lam
Đình Niên, Bạch Hạc Hiên lầm lũi mà dọn nốt cho xong mớ phiền phức trong mắt của Lam Đình Niên đi.
Đợi Lam Đình Niên rời đi, Bạch Hạc
Hiên bấy giờ mới dám mở miệng lẩm bẩm:”Lần sau anh nấu ở nhà rồi mang
tới cho John vậy! Như thế sẽ không làm loạn bếp của em lên! Em cũng sẽ
không khó chịu!”
Khóe mắt cuối cùng lại đẩy ra một giọt lệ cay
chảy dài qua không trung mà chạm xuống mu bàn tay đang cầm nắm đũa, nóng hổi, Bạch Hạc Hiên bất lực mà thả lỏng cơ thể rơi xuống ghế, tay gạt
nhẹ đi nước mắt trên mi:”Em thật sự hận anh nhiều đến như thế sao?”
“Thật sự anh không còn một chút cơ hội nào nữa hay sao?”
“Năm năm…. Niên Niên…. Em thật khác!”