Giá Như Em Chưa Từng Yêu - Chương 129 - An toàn vượt qua
“Ngay lập tức tiến hành phẫu thuật gấp!” Lời trấn an Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên còn chưa kịp nói, ấy vậy mà bác sĩ đã quay ngoắc sang nhìn
Bạch Hạc Hiên anh mà nói.
Sau lời của vị bác sĩ, tất cả đều tất bật chuẩn bị để cho cuộc phẩu thuật được diễn ra nhanh nhất có thể.
Sau khi sắp xếp xong, John được đưa vào phòng phẫu thuật trước, Bạch Hạc
Hiên bên này cũng vừa thay xong quần áo, được y tá hướng dẫn, anh nằm
lên băng ca, và được đẩy vào phòng phẫu thuật ngay sau John, trước khi
được đẩy vào phòng phẫu thuật Bạch Hạc Hiên còn không quên trấn an Lam
Đình Niên rằng mọi chuyện sẽ ổn, nhất định anh sẽ không để cho John có
chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng rồi đã qua mấy giờ đồng hồ mà đèn
trong phòng cấp cứu vẫn chưa có dấu hiệu tắt, Lam Đình Niên bên ngoài lo lắng sốt vó mà không ngừng đi đi lại lại.
Vĩ Tiết Lâm mấy hôm
nay bận tối mắt tối mũi để sắp xếp lại công việc và tiến hành chuyển
toàn bộ công việc từ bên Anh Quốc về lại trong nước cho Lam Đình Niên,
nên cũng ít tới lui bệnh viện thăm John hơn hẳn.
Bấy giờ nhận được tin John phải làm phẫu thuật gấp thì liền bỏ lại công
việc mà chạy vào viện xem tình hình thế nào, trên vầng trán vẫn còn đẫm
ít mồ hôi, Vĩ Tiết Lâm vừa chạy đến phòng cấp cứu đã nhìn thấy Lam Đình
Niên mi mắt đỏ hoe đứng ngồi không yên cứ hết đi qua rồi đi lại, hai bàn tay thì bấu chặt vào nhau không ngừng run lên.
Đi đến bên cạnh
Lam Đình Niên, Vĩ Tiết Lâm chặn ngang trước mặt cô, mi mắt nhìn trầm tư
như xuyên qua cánh cửa phòng cấp cứu:”Helen tình hình hiện tại như thế
nào rồi em?”
Nhìn thấy Vĩ Tiết Lâm trước mặt, Lam Đình Niên không hiểu sao lại khóc lớn hơn một chút, cô lắc đầu trong vô vọng:”Em không
biết nữa, bác sĩ vẫn chưa nói gì cả…”
“Được rồi Helen! Em bình
tĩnh chờ thêm chút nữa đi, John nhất định sẽ không sao đâu!” Bàn tay lớn sờ sờ nhẹ lên chớp đầu của Lam Đình Niên, Vĩ Tiết Lâm trấn an cô.
Vừa hay lúc này, ánh đèn nơi phòng cấp cứu cũng chợt tắt, cánh cửa phòng
cấp cứu thoáng chóc đã mở ra, tất cả hi vọng trong ánh mắt, Lam Đình
Niên đều đặt dồn hết lên cánh cửa nơi phòng cấp cứu, đợi cho đến khi
nhìn thấy mặt bác sĩ, Lam Đình Niên mới chạy đến chỗ của vị bác sĩ đang
đứng, lo lắng mà thoáng nhìn vào trong phòng cấp cứu như đang tìm kiếm
bóng hình của John, rồi mới nhìn vào vị bác sĩ hỏi thăm:”Bác sĩ cho tôi
hỏi con trai tôi thằng bé thế nào rồi?”
Lớp khẩu trang cẩn thận được tháo xuống, vị bác sĩ nhìn Lam Đình Niên mỉm cười:”Ca phẫu thuật rất thành công!”
“Nhưng tạm thời sức khỏe của cả hai ba con còn yếu, phải ở lại viện theo dõi
thêm một vài ngày nữa nếu tình hình sức khỏe hồi phục tốt thì có thể
xuất viện về nhà được rồi!”
Lời thông báo của bác sĩ như một tia hi vọng được thắp sáng trong lòng của Lam Đình Niên, lòng đầy nhẹ nhõm, cô thở phì một hơi trút đi được toàn bộ gánh nặng, rối rít mà mang
ơn:”Cảm ơn… Cảm ơn bác sĩ… Cảm ơn đã cứu con trai tôi….”
Gật nhẹ đầu, vị bác sĩ rời đi…
John và Bạch Hạc Hiên cũng được chuyển về chung một phòng bệnh để theo dõi tình hình sức khỏe sau phẫu thuật.
Sau khi thuốc gây mê phai đi thì John và Bạch Hạc Hiên cuối cùng cũng đã
tỉnh, không hiểu bằng một năng lực đặc biệt nào đó mà hai ba con vừa
tỉnh dậy đã đã đồng thanh muốn được uống nước.
May thay lúc này
trong phòng bệnh Vĩ Tiết Lâm vẫn chưa rời đi nếu không một mình Lam Đình Niên cô thật cũng chẳng biết phải xoay sở thế nào.
Sau khi đút
nước cho John xong, Lam Đình Niên trộm nhìn sang giường bệnh của Bạch
Hạc Hiên, nhìn thấy Vĩ Tiết Lâm đang miễn cưỡng ngồi đút nước cho Bạch
Hạc Hiên thì không hiểu sao lòng cô lại mắc cười, có lẽ là vì cô nhìn
thấy nét mặt đang cau có đầy khó chịu của Bạch Hạc Hiên và sự gượng gạo
đầy ép buộc của Vĩ Tiết Lâm chăng?
Có lẽ là vì đang cười mà Lam
Đình Niên đã không để ý đến hiện tại đang có một đôi mắt nheo lại đầy
khó hiểu chăm chăm nhìn về hướng của cô.
Lần nữa trộm nhìn sang
cũng là lúc mà Lam Đình Niên bắt gặp được ánh mắt ấy, ngay lập tức nụ
cười trên môi vụt tắt, Lam Đình Niên có phần hơi lúng túng do bị người
ta bắt gặp mà thu về ánh mắt của mình, rồi chỉnh chỉnh lại tấm chăn trên người của John, mỉm cười đến chín phần là đánh trống lãng:”John con có
muốn uống thêm nước nữa không?”
John nhìn mẹ mình rồi lại nhìn
sang ánh mắt kì quái của ba mình cùng ba nuôi đang nhìn sang chỗ mình mà dường như cũng hiểu ra được gì đó, thằng bé hiểu chuyện mà gật đầu giải vây cho mẹ mình.
Thấy John gật đầu, Lam Đình Niên liền với tay
lấy cốc nước đang đặt ở trên bàn, nhưng vì khoảng cách có phần hơi xa,
vô tình trượt tay cốc nước trên tay của Lam Đình Niên cứ thế mà rơi
choảng xuống sàn nhà, cốc nước vỡ ra, nước bắn tung tóe, mảnh thủy tinh
không ngờ lại ghim phải vào chân của Lam Đình Niên đến bật cả máu.