Chương 159: Tai qua nạn khỏi
Cuối cùng Lam Đình Niên cũng chờ đợi được giây phút mà cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, từ bên trong một vị bác sĩ đã già bước ra, tay tháo lớp khẩu trang trên mặt xuống mà đứng trước Lam Đình Niên.
Thái độ chính là hấp tấp, Lam Đình Niên nắm chặt lấy cánh tay của vị bác sĩ già:”Anh ấy làm sao rồi? Chồng tôi có sao không bác sĩ? Anh ấy có ổn không….”
Mi mắt lướt nhanh lên bộ quần áo sộc sệt không có lấy một chút thẳng thóm nào của Lam Đình Niên mà trấn an:”Cô bình tĩnh trước đi…”
“Bệnh nhân hiện tại đã qua cơn nguy kịch rồi, cuộc phẫu thuật thành công tốt đẹp!”
Lời của vị bác sĩ già vừa dứt, Lam Đình Niên liền như vừa quẳng đi được một gánh nặng lớn trên vai của mình xuống, khóe môi cuối cùng cũng trong làn nước mắt mà cong lên được.
Tay buông cánh tay của vị bác sĩ già ra Lam Đình Niên hỏi thăm thêm chút tình hình của Bạch Hạc Hiên hiện tại:”Bác sĩ vậy bây giờ anh ấy có sao nữa không? Bao giờ anh ấy mới tỉnh lại được hả bác sĩ?”
“Cô có thể yên tâm được rồi chồng cô hiện tại không sao nữa cả, khối u đã được loại bỏ, sau này chỉ cần thăm khám định kì để theo dõi tình hình thêm thôi, còn việc tỉnh lại thì tầm khoảng sáu đến mười hai tiếng, tùy vào mức độ của mỗi bệnh nhân”
“Cảm ơn bác sĩ…. Thật lòng cảm ơn bác sĩ…” Tay quệt đi nước mắt Lam Đình Niên rồi rít cảm ơn vị bác sĩ già trước mặt.
Bàn tay vỗ vỗ nhẹ vào vào bắp tay của Lam Đình Niên, vị bác sĩ già quay lưng đi:”Là trách nhiệm của chúng tôi, cô không cần phải nói lời cảm ơn!”
Vị bác sĩ già đi rồi, Bạch Hạc Hiên cùng lúc cũng được các y tá đẩy từ bên trong phòng cấp cứu ra, may thay tình trạng của Bạch Hạc Hiên có những dấu hiệu phục hồi rất tốt cho nên cũng không phải nằm lại trong phòng hồi sức mà được chuyển thẳng về phòng bệnh thường.
Lam Đình Niên tuy mệt đến độ khó có thể gắng gượng được nữa nhưng rồi khi nhìn thấy khuôn mặt có chút hồng hào trở lại của Bạch Hạc Hiên mà liền mỉm cười, từng bước chân nặng nhọc, cô đi nhanh hơn một chút, tay đưa ra bắt kịp mà nắm lấy bàn tay của Bạch Hạc Hiên trên băng ca truyền chút hơi ấm.
Đợi cho đến khi Bạch Hạc Hiên được chuyển đến phòng bệnh, Lam Đình Niên mới bịn rịn buông ray của anh ra để cho y tá chuyển giường.
Đợi cho đến khi y tá rời đi, Lam Đình Niên mới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh của Bạch Hạc Hiên, tay lại nâng nhẹ bàn tay của anh lên, nghiêng nhẹ đầu áp chặt bàn tay của anh vào má mình, Lam Đình Niên đưa bàn tay còn lại chỉnh chỉnh nhẹ mà tóc rối của Bạch Hạc Hiên mỉm cười:”Hiên à, thật may là anh vẫn còn ở đây, nếu thật sự ngày hôm nay anh xảy ra chuyện gì em không biết mình và John sẽ ra sao cả, em sẽ ân hận cả đời mất”
“Anh biết không ngày hôm nay em đã cảm thấy rất sợ hãi đấy, lòng nóng đến độ chỉ muốn phá tan cánh cửa phòng cấp cứu kia ra để vào xem anh thế nào rồi, thật sự chỉ muốn nhìn thấy anh mỉm cười và gọi tên của em như mọi khi thôi”
“Còn những tưởng anh đã không còn lại lưu luyến gì mà dứt khoát bỏ đi rồi đấy…”
Nói đến đây, nước mắt của Lam Đình Niên đã không thể nén lại nổi nữa mà lại tiếp tục chảy ra, tay vội lau đi, Lam Đình Niên thôi không nói nữa, cô đẩy ghế đứng lên chòm người đặt nhẹ lên trán của Bạch Hạc Hiên một nụ hôn. Rồi sau đó cũng mệt mỏi mà ngồi lại xuống ghế, tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay của Bạch Hạc Hiên gục mặt trên giường anh mà ngủ thiếp đi.
Cho đến sáng ngày hôm sau, Vĩ Tiết Lâm cũng đã nhận được tin Bạch Hạc Hiên bình an cho nên anh cũng đã chuẩn bị ít đồ để cùng John mang vào bệnh viện cho Bạch Hạc Hiên và Lam Đình Niên.
Vừa vào đến bệnh viện, mở cửa phòng bước vào trong, Vĩ Tiết Lâm và John liền nhìn thấy Lam Đình Niên và Bạch Hạc Hiên vẫn còn đang nhắm chặt mắt, nhưng nhìn dáng vẻ Lam Đình Niên ngủ thì trông rất mệt mỏi.
Bước chân của cả Vĩ Tiết Lâm cùng John cũng ý thức được mà nhỏ dần đi, đặt nhẹ túi đồ đã chuẩn bị lên bàn, Vĩ Tiết Lâm thả bàn tay nhỏ của John ra để cho thằng bé ngồi trên sofa còn mình thì đi lại phía giường bệnh của Bạch Hạc Hiên, đứng nhìn các đầu ngón tay đã tím bầm không thể lưu thông được máu của Lam Đình Niên mà cau mày, đưa tay vỗ vỗ nhẹ lấy vai của Lam Đình Niên, Vĩ Tiết Lâm cố tình đánh thức cô dậy.
Bị bàn tay của Vĩ Tiết Lâm tác động, Lam Đình Niên liền giật mình thức giấc, mi mắt vẫn còn vướng một tần sương mờ cô ngơ ngác chầm chậm mà ngẩng đầu nhìn lên chỗ của Vĩ Tiết Lâm đang đứng, tay đưa lên xoa nhẹ mi mắt mà hỏi:”Anh tới sớm vậy sao?”
“Mẹ!” Nguyên một buổi tối John nhớ Lam Đình Niên đến mức không thể nào ngủ được, vừa nhìn thấy Lam Đình Niên thức giấc John liền co chân lên vừa chạy đến vừa gọi.
“John con nhỏ tiếng chút ba vẫn còn chưa tỉnh” Mi mắt thay đổi theo tiếng bước chân của John, Lam Đình Niên đưa ngón tay trỏ của mình lên môi ra hiệu cho John.
Bước chân đang hối hả chạy cũng bị động tác của Lam Đình Niên mà chậm lại, John rón rén đi đến chỗ của Lam Đình Niên đang ngồi sà vào lòng cô, có chút uất ức của trẻ con:”Mẹ, bao giờ ba mới có thể về nhà để mẹ cùng về được ạ?”
“John ngoan, ba bệnh nặng vừa mới khỏi xong, sức khỏe của ba vẫn còn rất yếu, con chịu khó đợi ba một thời gian nữa nhé? Nếu con nhớ mẹ quá thì con ở lại đây với mẹ được không?” Tay ôm lấy John, tay xoa nhẹ lấy đầu của thằng bé, Lam Đình Niên nhỏ nhẹ mà dỗ dành.
John cũng liền hiểu chuyện, trong lòng Lam Đình Niên mà gật đầu.
Tay vẫn ôm lấy John, Lam Đình Niên ngẩng đầu lên nhìn Vĩ Tiết Lâm đang khoanh tay tựa lưng vào tường nhìn mình mà hỏi:”Nay anh không đến Bạch Thị sao?”
Khóe môi cong lên, Vĩ Tiết Lâm đứa ánh mắt nhìn sang Bạch Hạc Hiên vẫn còn chưa tỉnh mà nói:”Helen, Bạch Thị rõ ràng là sản nghiệp của Bạch gia mà, chồng em bây giờ cũng sắp khỏe rồi, em mau kêu cậu ta về tiếp quản tiếp đi chứ anh quá mệt mỏi rồi…” Nhún nhẹ vai Vĩ Tiết Lâm thở phào một hơi mà tiếp lời trêu ghẹo: “Mệt mỏi… Anh đã quá mệt mỏi rồi… Thật sự rất áp lực đấy Helen à… Vợ chồng em nên thương cho một kẻ chưa vợ như anh chứ… Anh cũng cần đi tìm mẹ nuôi cho John mà…”
“Con sắp có thêm một người mẹ nuôi nữa hả ba Lâm?” Từ trong lòng của Lam Đình Niên, nghe Vĩ Tiết Lâm nhắc đến việc tìm mẹ nuôi cho mình, John liền bật người dậy, xoay đầu mi mắt hướng đến chỗ của Vĩ Tiết Lâm mà hỏi.
“John con không hỏi!” Mi mắt ngay lập tức chớp chớp, Vĩ Tiết Lâm xoay người đi đến sofa ngồi xuống, anh vươn vươn mà cầm lên hộp cháo đã nhờ người làm nấu từ sáng sớm mở ra mà nói:”Helen em qua đây ăn chút cháo đi!”
Cũng chẳng có ý định sẽ từ chối, vì từ tối qua đến nay bụng của Lam Đình Niên cũng chẳng có lấy bất kì thứ gì để lót dạ cả, nhẹ đẩy John ra, Lam Đình Niên đứng lên, còn không quên chỉnh chỉnh nhẹ lại tấm chăn trên của Bạch Hạc Hiên, nhưng rồi vừa nắm lấy John xoay người định rời đi thì đột ngột bàn tay của Lam Đình Niên bị nắm lại….