Chương 158: Xuất huyết não
…………
Ba ngày sau bữa cơm tân gia ngày hôm đó, bỗng dưng đầu của Bạch Hạc Hiên đau dữ dội khi đang trong bếp nấu bữa tối cho Lam Đình Niên và John, đầu đau đến mức tay chân run lên không ngừng, đôi đũa trên tay rơi xuống, chân cũng nhũn đi mà ngã khụy xuống nền gạch lạnh lẽo, Bạch Hạc Hiên ôm chặt lấy đầu của mình, nét mặt quằng quại đầy đau đớn.
Nhưng rồi cũng chẳng có lấy ai phát hiện ra sự đau đớn đến tột độ của Bạch Hạc Hiên anh lúc này khi mà Lam Đình Niên đang tắm cho John còn người làm về đêm thì đã về hết nhà sau để nghỉ ngơi.
Đợi mãi cho đến khi Lam Đình Niên tắm xong cho John, tay nắm lấy tay cùng thằng bé quay trở về phòng, lau khô tóc cho John xong lần nữa Lam Đình Niên mới đi ra ngoài và vào bếp xem Bạch Hạc Hiên chuẩn bị cơm tối đến đâu rồi, thì cũng là lúc cô bàng hoàng đến tột độ, tâm trí run rẫy, nước mắt bị đẩy ra không ngừng khi chứng kiến cảnh Bạch Hạc Hiên nằm co rút dưới sàn nhà, mi mắt đã nhắm chặt, toàn bộ cơ thể đã tái xanh vì độ lạnh dưới nền gạch.
Có lẽ Bạch Hạc Hiên đã nằm đây từ rất lâu rồi, Lam Đình Niên cứ thế mà không ngừng tự trách bản thân, may thay cô vẫn còn đủ tỉnh táo để gọi cấp cứu…
Trước khi đi, Lam Đình Niên còn không quên dặn dò John ở nhà nhớ khóa cửa cẩn thận và gọi cho Vĩ Tiết Lâm đến ngủ cùng thằng bé vì khả năng rất cao tối đêm nay cô và Bạch Hạc Hiên chẳng thể về nhà được…
Vừa đến bệnh viện Bạch Hạc Hiên đã được các y bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu gấp, Lam Đình Niên trước cửa phòng cấp cứu, hai mắt vẫn cứ đỏ hoe, giàn giụa đầy nước mắt, hai tay bấu chặt vào nhau mà không ngừng đi đi lại lại đầy lo lắng, bất an.
Thì ngay lúc này cánh cửa phòng cấp lại được mở toang ra, từ bên trong một nữ y tá hối hả đi ra gọi Lam Đình Niên để thông báo tình hình bên trong cho cô được biết:”Người nhà bệnh nhân…”
Ngay lập tức xoay đầu khi nghe tiếng gọi mình, Lam Đình Niên chạy vội đến chỗ nữ y tá đang đứng mà hỏi:”Anh ấy làm sao rồi?”
“Hiện tại tình hình bệnh nhân rất nguy kịch, não bị xuất huyết, buộc phải làm phẫu thuật gấp, mời người nhà đi theo tôi làm giấy tờ, để bảo đảm trong quá trình phẩu thuật!”
Nói rồi nữ y tá liền dẫn đường đi trước, Lam Đình Niên bấy giờ chính là loạn đến mức không thể suy nghĩ nổi nữa, chỉ biết là bản thân nhất định phải tìm cơ hội sống cho Bạch Hạc Hiên mà chạy theo sau nữ y tá.
Giấy tờ thủ tục đã đầy đủ, Bạch Hạc Hiên được các y bác sĩ tiến hành làm phẫu thuật gấp…
Nhưng rồi đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, Lam Đình Niên vẫn không nhận được bất kì một phản hồi nào từ bên trong, lòng đã nóng như lửa đốt, Lam Đình Niên đến đi lại cũng còn khó khăn, biết làm sao được, là do cô sợ điều kì diệu sẽ không xảy ra trên người của Bạch Hạc Hiên…
Cô sợ lắm, rất sợ….
Trãi qua hơn một giờ đồng hồ chờ đợi nữa, Lam Đình Niên cứ thế mà suy kiệt đến mức ngã quỵ trước phòng phẫu thuật, may thay y tá quanh đó nhìn thấy mà đưa Lam Đình Niên đi truyền dịch kịp thời, dịch vào người được một lúc, Lam Đình Niên liền tỉnh, tâm trí tuy vừa tỉnh nhưng cũng chẳng cách nào xóa nhòa đi việc Bạch Hạc Hiên vẫn còn đang làm phẫu thuật trong phòng cấp cứu, không biết sống chết ra sao.
Cả người mệt mỏi Lam Đình Niên chống tay ngồi lên, định rút kim truyền dịch trên người ra để thuận tiện qua chỗ của Bạch Hạc Hiên thì lại bị một nữ y tá đang chỉnh dây truyền dịch lên tiếng ngăn cản:”Cô định làm gì?”
“Chồng của tôi anh ấy thế nào rồi?” Đôi mắt vẫn còn ngơ ngác vướng lấy một tầng sương mỏng chưa kịp tan, Lam Đình Niên thoáng dừng lại động tác rút kim truyền dịch mà ngẩng đầu nhìn lên nữ y tá hỏi.
“Chồng cô vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu, sức khỏe của cô không được tốt, cô nên nghỉ ngơi trước đi đừng đi lung tung nữa!” Nữ y tá đi đến bên cạnh giường bệnh cố sức đỡ Lam Đình Niên nằm trở lại giường không để cho cô tự ý rời đi.
Nhưng rồi nữ y tá vừa rời đi, Lam Đình Niên đã không thể kiềm nổi sự bất an lo lắng hiện tại ở trong lòng mình mà lần nữa ngồi lên trực tiếp rút cây kim truyền dịch trên tay của mình ra, mệt mỏi, cô vịn vào tường, men theo hành lang mà tìm đến chỗ của Bạch Hạc Hiên, ánh mắt thất thần lặng người nhìn lên ánh đèn nơi phòng cấp cứu vẫn còn sáng, nước mắt sống cứ như thác đổ mà trào ra không ngừng…
Cứ như thế Lam Đình Niên một mình một bóng đứng trước cửa phòng cấp cứu chờ đợi, từng khoảnh khắc trôi qua đối với cô cứ như hàng nghìn thập kỉ vậy, lâu đến có thể khiến cho người ta đau đớn đến phát điên.
Hơn một giờ đồng hồ nữa trôi qua, cuối cùng ánh đèn nơi phòng cấp cứu cũng đã tắt, Lam Đình Niên ngay lập tức chạy lại trước cánh cửa phòng cấp, chuẩn bị tâm lý thật vững vàng mà đứng chờ giây phút cánh cửa định mệnh được mở ra….