Chương 6
Sáng hôm sau, tiếng đập cửa vang lên.
Quản gia Khải cẩn thận hỏi, “Bùi tiểu thiếu gia, cậu dậy chưa?”
Bùi Ý ngủ chưa đã nên lấy gối bịt tai lại, cậu chợt nhớ hoàn cảnh hiện tại của mình, miễn cưỡng rời khỏi chăn nệm ấm áp đi mở cửa.
Cốc cốc.
Bác Khải ở bên ngoài đang gõ thì cửa phòng mở ra, “Bác Khải.”
Đầu tóc Bùi Ý rối tung, vì còn buồn ngủ nên giọng nói hơi khàn khàn lười biếng, một bên má còn đỏ hồng do cậu nằm nghiêng, trông rất là đáng yêu.
Cao Khải nhớ tới đứa con đang học cấp 3 ở nhà, mỉm cười hỏi, “Tiểu tiên sinh đói bụng chưa? Nếu đói thì xuống lầu ăn sáng đi.”
Bùi Ý thấy bác Khải đổi xưng hô, nhất thời ngạc nhiên không biết nói gì. Cao Khải nhìn ra sự khó hiểu của cậu, lên tiếng giải thích, “Trong nhà còn một vị ‘Tiểu thiếu gia’ nữa, nên nhị thiếu gia kêu tôi đổi xưng hô với cậu.”
Bùi Ý nghe vậy liền nhớ trong Bạc gia cũng còn một cậu con út nữa, không thể gọi mình là tiểu thiếu gia được, cậu gật đầu đã hiểu.
Chỉ là tên gọi thôi, miễn biết được đang gọi ai với ai là được.
Cao Khải nhìn đồng hồ, “Tiểu tiên sinh vệ sinh cá nhân rồi hẳn xuống ăn sáng, có cần tôi giúp không ạ?”
Bùi Ý lắc lắc đầu.
Nguyên chủ có thể tự rửa mặt được, cậu mà để người khác làm thì khó coi lắm.
Bác Khải không thúc giục cậu, gọi cậu ăn sáng xong thì đi xuống lầu, Bùi Ý vệ sinh cá nhân xong xuôi, đến khi mở rương hành lí ra thì phát hiện… Hôm qua vội vàng ra khỏi Bùi gia mà túm vài bộ trong tủ bỏ vô rương, bây giờ mới biết đồ của nguyên chủ toàn đồ cũ, giặt đi giặt lại đến bạc màu.
Bùi Ý lấy ra một cái áo trắng quần đen, khó khăn mặc vào.
Chắc vì hoàn cảnh trưởng thành với trạng thái tinh thần không ổn định, nhìn nguyên chủ giống như một học sinh yếu ớt, da dẻ trắng trẻo mềm mại, nhìn y như một con thỏ trắng không có miếng hung dữ nào.
Nhưng nhìn vậy chứ bên trong cậu không hiền lành đâu. Bùi Ý dọn dẹp hành lý xong thì xuống lầu, mùi đồ ăn tràn ngập khắp phòng.
Bạc Việt Minh ngồi ở chỗ của mình, chiếc đĩa trên bàn hắn trống trơn, chắc đã ăn xong rồi.
“Tiểu tiên sinh, cậu ngồi đây đi, muốn ăn cái gì không?” Cao Khải đưa Bạc Việt Minh ly cà phê vừa mới pha, “Có sandwich với cơm, không thì kêu đầu bếp làm bò bít tết với trứng gà nhé?”
Nhu cầu dinh dưỡng của Bùi Ý không quá cao, cậu lấy đại một phần bánh mì. Bác Khải thấy vậy, hỏi, “Cậu muốn uống gì không? Cà phê nhé?”
Bùi Ý nhìn ly cà phê trên tay Bạc Việt Minh, khi không cảm thấy hơi đắng đắng, đột nhiên cậu nhớ lại lúc ban đêm lén uống rượu vang, liếm môi thèm thèm.
Bùi Ý chưa kịp nói gì thì Bạc Việt Minh lên tiếng, “Trong nhà còn sữa bò không? Bác kêu đầu bếp làm cho cậu ta uống đi.”
“……”
Bùi Ý nghẹn lời.
Cao Khải nghe hắn nói thì gật đầu, cũng quay qua hỏi thử Bùi Ý, “Tiểu tiên sinh, cậu uống sữa không?”
Chữ ‘không’ nghẹn trong họng, Bùi Ý vì giữ hình tượng tên ngốc nên sửa miệng, “Vâng, uống ạ.”
So với rượu vang hay cà phê thì sữa mới hợp với hình tượng của nguyên chủ hơn. Bác Khải vào bếp kêu người pha sữa, phòng ăn rộng rãi chỉ còn lại Bạc Việt Minh, rất yên tĩnh.
Bùi Ý cầm miếng bánh mì, đôi mắt không tự chủ nhìn vào chỗ khuỷu tay của hắn.
So với thoa thuốc băng bó sơ sài tối qua, bây giờ miệng vết thương được phủ bởi miếng dán y tế chống thấm nước và chống nhiễm trùng.
Bạc Việt Minh uống một ngụm cà phê, “Vết thương đỡ rồi.”
Bùi Ý ngưng xé bánh mì, mờ mịt nhìn về phía Bạc Việt Minh.
Đôi mắt hắn vẫn vô hồn như vậy, như biển sâu không thấy đáy, rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng lâu lâu lại như thấy được tất cả.
Bạc Việt Minh buông ly cà phê, “Còn nhìn chằm chằm tôi?”
“Không, không có.”
Bùi Ý bị phát hiện, miếng bánh mì đang nhai như mắc nghẹn, khó khăn mới nuốt xuống được thì Bạc Việt Minh ngồi đối diện lại lên tiếng, “Bùi Ý, cậu muốn đi gặp mẹ không?”
Bùi Ý sửng sốt, không ngờ hắn lại hỏi vậy. Bạc Việt Minh không nghe thấy cậu trả lời, không thấy sắc mặt cậu như thế nào, nhưng mà hắn lỡ nói rồi, không thể nói một nửa câu trước, câu sau bỏ được.
“Trước khi hai nhà liên hôn, tôi có phái người điều tra gia đình cậu.” Bạc Việt Minh không muốn giấu diếm điều này, “Nghe nói mẹ và chị cậu đang sống ở Đế Kinh, hai người họ có biết mối hôn sự này không?”
Bùi Ý lắc đầu, chợt nhớ ra hắn không nhìn được, “Ông nội không cho, không tôi gặp mẹ với chị.”
Bạc Việt Minh đã đoán được tình huống này, “Nếu cậu cảm thấy nên cho họ biết chuyện hôn sự, buổi chiều tôi sẽ mời họ đến.”
Bùi Ý nghe thấy lời đề nghị này, cảm thấy có hơi kinh ngạc. Tối hôm qua cậu còn trằn trọc nghĩ cách để gặp mẹ với chị, không ngờ sáng hôm sau Bạc Việt Minh cho cậu cơ hội cậu đi gặp liền. Bùi Ý vui mừng, nhưng vẫn không quên phải diễn giống nguyên chủ, “Tôi, tôi được gặp mẹ thiệt hả?”
Bạc Việt Minh gõ nhẹ thành cốc cà phê, “Được.”
Tối qua lúc xử lí vết thương, cậu chỉ bịa đại lý do liên quan đến mẹ nguyên chủ, không ngờ Bạc Việt Minh lại để tâm đến lời nói đó.
Nếu cậu muốn đi, hắn cũng không ngần ngại kêu Cao Khải dẫn cậu đi gặp họ. Coi như ‘trả ơn’ vụ tối hôm qua cậu giúp hắn.
Điều thứ hai coi như đề phòng một chút, để bác Khải thăm dò tính cách thật sự của hai mẹ con họ, để tránh sau này lợi dụng danh nghĩa người thân của Bùi Ý mà gây náo loạn Bạc gia.
…
Hai giờ chiều, xe ngừng trước con hẻm hoang sơ cũ kĩ.
Địa chỉ nhà trong quyển nhật ký của nguyên chủ với thông tin Bạc Việt Minh tra được giống nhau hoàn toàn, đều là số nhà 26, hẻm đường Bạch Dương*.
Con đường đầy ổ gà, hai bên tường đầy dán đầy giấy quảng cáo và rêu xanh, nói thật thì đoạn đường này nhìn rất tệ, không ổn chút nào.
Bùi Ý vừa đi vào hẻm thì ký ức còn sót trong đầu chợt bừng lên, hơn 20 năm qua, mẹ và chị gái đều sống ở đây, chưa chuyển đi lần nào.
Cao Khải đến gần, “Tiểu tiên sinh, cậu nhớ xem là chỗ này đúng không?”
Bùi Ý gật gật đầu, chưa kịp nói gì thì sâu trong hẻm truyền đến tiếng la lối ầm ĩ.
“Tôi là chủ nhà hay bà là chủ nhà?”
“Tiền thuê nhà còn không trả nổi thì mau mau dọn đồ cút đi! Ở lâu đến nỗi tưởng nhà của mình luôn à? Còn không mau cút?”
“Chưa tới cuối tháng thì sao? Nếu bà không trả tiền thì không cho thuê nữa, mau dọn đồ đi, không bàn cãi gì hết!”
Hai người tiến vào trong xem tình hình, trận cãi vã càng gay gắt hơn.
Loảng xoảng.
Một đống đồ đạc từ căn nhà số 26 bị ném ra, đồ vật rơi tan tành, lát sau còn có một người phụ nữ trung niên bị xô ra ngoài, ngã mạnh xuống đất.
Người phụ nữa đầu tóc bù xù, ngã xuống nền đất bị trầy rách da, thoang thoáng thấy được máu chảy.
Bà cố nhịn cơn đau, chạy đến nhặt hai bức ảnh trên đất lên, vẻ mặt bất lực nói, “Bà Trịnh, bà đừng khinh người quá đáng!”
Bùi Ý nheo mắt nhìn chân dung trong hai tấm ảnh chụp trên tay bà, thần sắc thay đổi.
Một người đàn ông có vẻ ngoài bình thường bước ra từ cửa nhà, giọng điệu cười nhạo người phụ nữa kia, “Đừng bày ra bộ dáng đáng thương đó, tôi không bị lừa đâu!”
Vừa dứt lời, hắn để ý thấy Bùi Ý và Cao Khải đứng bên kia, khó chịu la lớn, “Mấy người là ai, hóng chuyện cái gì? Mau đi đi!”
Người phụ nữ nghe hắn nói như vậy, không tự chủ quay qua nhìn, ngay khi đối mặt với Bùi Ý, bà vừa mừng vừa sợ, đôi mắt đỏ hoe.
“Tiểu, Tiểu Ý! Sao con tới đây?”
Bùi Ý xác nhận được thân phận đối phương, bà là mẹ của nguyên chủ, tên Thư Uyển. Cậu chạy tới, đỡ bà đứng dậy từ mặt đất, nhìn thấy vết thương trên tay bà, ánh mắt cậu tối lại.
“Mẹ đau lắm không?”
“Tiểu Ý, đúng là Tiểu Ý rồi!”
Thư Uyển đắm chìm trong sự kinh ngạc khi thấy con trai của mình, không để ý tới giọng điệu câu hỏi của cậu, bà vuốt ve bả vai Bùi Ý, có nhiều lời muốn nói nhưng không biết nên nói từ đâu.
“Để mẹ nhìn kỹ nào, sao con gầy đến vậy? Vết bầm trên tay là sao?”
Hai mẹ con nói chuyện vừa được vài giây thì vị chủ nhà kia cất lời, tạo cảm giác tồn tại, “Này này, đây là thằng con ngu ngốc mà bà hay nhắc tới à?”
“Tới đúng lúc lắm, mau kêu con bà trả tiền thuê nhà cho tôi, còn không thì cút khỏi đây!” Giọng điệu vừa ngang ngược vừa hung ác.
Thư Uyển sợ chủ nhà hung dữ sẽ làm Bùi Ý sợ hãi, bà thu hồi dáng vẻ yếu đuối, đứng chắn trước mặt cậu con trai, “Anh Trịnh, con tôi không chịu được người khác nặng lời. Có gì thì bình tĩnh nói chuyện, xin anh đừng doạ thằng bé.”
Chưa nói xong câu, giọng nói ôn nhu kiên định từ sau lưng chủ nhà vang lên, “Mẹ! Mẹ đừng phí lời với cái người không biết xấu hổ này!”
Mọi người cùng nhìn về phía người vừa xuất hiện, cô gái này có gương mặt xinh đẹp trẻ trung.
Bốn mắt nhìn nhau, Bùi Ý nhận ra đây là chị của nguyên chủ, Bùi Nguyện.
Bùi Nguyện nhìn về phía Bùi Ý trong mắt mang theo sự kinh hỉ, cô vừa thấy vết thương trên tay bà thì đau lòng, “Mẹ, Tiểu Ý cũng ở đây à? Hai người có sao không?”
Tên chủ nhà bị mắng ‘không biết xấu hổ’ tiến một bước, sắc mặt tràn đầy tức giận, “Mẹ kiếp, mày nói ai không biết xấu hổ?”
Bùi Nguyện hít một hơi, rõ ràng trông cô rất yếu đuối, nhưng vẫn dùng thân mình chắn trước mặt mẹ và em trai, “Trịnh Bân, ông đừng tưởng mẹ con chúng tôi hiền lành, chịu để yên cho ông lấn tới!”
“Nửa năm nay ông chính là người vi phạm hợp đồng thuê nhà! Ban đầu tiền thuê có 5000, rồi từ 6000 lên 8000, bây giờ bà còn đòi 1 vạn!”
[1 vạn = 10.000]
“Chúng tôi không đồng ý, ông cũng tới gây rối! Lần trước ông đẩy mẹ tôi bị bong gân chân, bây giờ còn đẩy ngã mẹ tôi! Tôi nói ông không biết xấu hổ đâu có sai!”
Căn nhà tính từ trần nhà xuống đất, nhìn rất nhỏ, cũng là nơi hai vợ chồng Bùi Như Diệp và Thư Uyển sinh sống bấy lâu nay. Chủ nhà cũ là mẹ của Trịnh Bân, bà là một người hiền lành.
Hơn hai mươi năm qua, bà biết cuộc sống của Thư Uyển rất khó khăn, ngày lễ ngày Tết gì cũng đều góp phần giúp đỡ hai mẹ con họ, thời gian sau giá cả tăng vọt, tiền nhà cũng tăng cao nhưng bà vẫn giữ nguyên giá tiền cho hai người họ.
Một năm trước, bà sang tên căn nhà cho đứa con Trịnh Bân, sau khi sang tên, hắn liền tăng giá nhà. Thư Uyển và Bùi Nguyện ban đầu không đồng ý, nhưng vì lúc trước được giúp quá nhiều, hai người vẫn thoả hiệp ký lại bản hợp đồng, hai tháng sẽ đưa tiền nhà.
Thư Uyển không nỡ để con gái gánh vác tiền thuê nhà, dù bản thân đi sớm về trễ làm nhiều việc cùng lúc, bà cũng không than khổ kêu mệt, tiền nong cũng tích đủ, coi như không cần lo về nhà ở.
Nhưng chưa được nửa năm, Trịnh Bân lại tỏ ý muốn tăng tiền nhà.
Căn nhà này chứa nhiều kỷ niệm làm bà không muốn chuyển đi, hơn nữa Bùi lão phu nhân qua đời, hai mẹ con bị Bùi gia ghét bỏ, khôn cho gặp Bùi Ý.
Đây là nơi duy nhất Bùi Ý có thể tìm được hai người.
Hai mẹ con cắn răng chịu đựng, chấp nhận trả tiền cao hơn, nhưng không ngờ rằng Trịnh Bân hắn được nước lấn tới!
Bùi Nguyện càng nghĩ càng tức, run giọng mắng hắn, “Trịnh Bân, căn nhà này còn chưa tới giá đó! Ông thấy hai mẹ con tôi không có nhà của ông là sống không nổi à? Ông đừng ỷ hai mẹ con tôi hiền lành dễ bắt nạt mà cố tình tăng giá tiền!”
Trong thời gian thuê, giá cả tăng vùn vụt, mỗi lần tới nhà đòi tiền đều dùng bạo lực với họ, tận 10000 tệ, căn nhà nhỏ nát như này ở thành phố Đế Kinh còn chưa tới giá đó!
“Tôi nói cho ông biết! Tôi còn giữ giấy tờ hợp đồng và giấy chuyển nhượng!”
Bùi Nguyện sợ tên cao to Trịnh Bân này, nhưng vì người mẹ ốm yếu và cậu em trai khờ khạo, cô phải mạnh mẽ đứng lên, “Ông còn dám làm bậy, tôi không ngại lên phường giải quyết chuyện này! Để xem ai đúng ai sai!”
“Mày……”
Trịnh Bân tự biết mình cãi không lại, không chấp nhận con ranh Bùi Nguyện ra oai trước mặt, hắn tức giận vung nấm đấm muốn hù doạ cô, “Mày đừng tưởng tao không dám đánh mày!”
Hắn vừa dứt lời, Bùi Ý được che ở sau hai mẹ con vọt lên, không nhịn nổi mà vung nấm đấm!
___________________
(っ‸ ς) tui hong biết gì hết á, đừng hỏi sao tui lâu ra truyện ( ꈨຶvꈨຶ)
À mà khúc cuối tui lộn giới tính của ông chủ nhà á, ổng là đàn ông, tui có gọi ổng là bà thì nhắc tui nhe _(:⁍ 」)_
(白羊胡同, tui tra hình thì ra kiểu hẻm như vậy)