Chương 4
Bạc Việt Minh ngồi trên sô pha nghe thấy âm thanh, hơi nghiêng đầu nhìn ra cửa. Hai bên đối mặt với nhau, một bên nhìn rõ một bên không.
“Nhị thiếu, tôi với Bùi tiểu thiếu gia đã về rồi đây.” Cao Khải chủ động lên tiếng, đảo mắt nhìn quanh căn phòng vắng tanh.
Từ sau tai nạn giao thông ngoài ý muốn kia, Bạc Việt Minh không cho người hầu theo cạnh mình.
Bạc Việt Minh uống ly nước ấm trên tay, cũng không nói nhiều, “Bác dẫn cậu ta đi lên phòng đi, một lát hẵn xuống tìm tôi.”
“Vâng.”
Cao Khải quay người nhìn Bùi Ý còn ở ngoài cửa, tưởng cậu đang khẩn trương sợ hãi, “Tiểu thiếu gia, tôi đưa cậu về phòng?”
Bùi Ý lí nhí trả lời, đi theo bác Khải lên cầu thang, giả vờ ngốc nghếch nhìn khắp nhà, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được nhìn Bạc Việt Minh một cái.
Chắc vì không nhìn thấy nên không cần ánh đèn bự, phòng khách chỉ mở một cái đèn nhỏ bằng chén cơm, sự tối tăm lặng lẽ bao phủ lấy Bạc Việt Minh, phát họa ra dáng người mạnh mẽ cùng với một chút sự… cô đơn lạnh lẽo
“Tiểu thiếu gia, Bạc gia cùng với gia thế của nhị thiếu có hơi phức tạp.”
Cao Khải vô tình nói một câu lại làm cho Bùi Ý suy nghĩ không ngừng.
Ánh mắt Bùi Ý mê man ý nói nghe không hiểu, nhưng mà gia thế ở trong Bạc gia cậu rất rành là đằng khác.
Bạc gia cho tới bây giờ đều do bà của Bạc Việt Minh nắm quyền, tên Bạc Phái Chi. Bà ở Đế Kinh mang tiếng là người phụ nữ quyền lực, gia nghiệp nhà họ Bạc đều giao trong tay bà, gia sản không thiệt hại một cắt nào lại còn đứng đầu cả Hoa Quốc.
Còn chồng bà từng là quản gia của Bạc lão tiên sinh (ba của Bạc Phái Chi), tên Thành Ngưỡng Sơn, lúc trẻ ông đến Bạc gia làm con rể.
Bạc Phái Chi kết hôn với Thành Ngưỡng Sơn sau đó sinh ra hai đứa con, bố của Bạc Việt Minh là con thứ hai, tên Bạc Lập Hồng.
Bạc Lập Hồng tuổi trẻ rất là phong lưu, đi du học thì gặp được một cô gái xinh đẹp, theo đuổi người ta rồi cầu hôn. Nhưng hai năm sau hắn đề nghị chia tay, xách hành lý phủi mông trở về Hoa Quốc.
Có điều không ai biết trước được sau khi hai người chia tay không lâu thì cô gái đã mang thai.
Cô hận tên tra nam Bạc Lập Hồng này, nhưng cũng khôn đành lòng bỏ đi sinh mệnh nhỏ trong bụng, cuối cùng vẫn quyết định sinh đứa bé ra, đứa bé đó là Bạc Việt Minh.
Năm Bạc Việt Minh được 6 tuổi, mẹ cậu đột nhiên không thấy đâu, họ hàng cân nhắc rồi đưa cậu tới Hoa Quốc tìm Bạc gia. Lúc đó Bạc Lập Hồng đã có gia đình còn có con, khi thấy mình tự nhiên có thêm đứa con, hắn tức giận nhất quyết không nhận.
Sau một trận gà bay chó sủa, cuối cùng Bạc Phái Chi nhận đứa cháu trai này, đặt tên trong nước cho cậu là ‘Bạc Việt Minh’, sau này đều do bà nuôi nấng cậu.
Bởi vì xuất thân không rõ từ đâu ra, dù Bạc Việt Minh có cố gắng tới đâu, không tranh đoạt quyền lợi nhưng vẫn bị người trong Bạc gia ghét.
“Lúc trước lão phu nhân vẫn còn ở nhà, mấy người đó giữ thể diện nên luôn nói nói cười cười với hắn, bây giờ bà đang nằm viện, mắt của hắn cũng đột ngột xảy ra chuyện, thế là bọn họ nhân cơ hội này trong tối ngoài sáng ngáng chân hắn…”
Cao Khải thấy Bạc Việt Minh hơi đáng thương, không nhịn được mà nói vài câu, khi ông vô tình thấy đôi mắt ngây thơ của cậu thì nhanh chóng sửa lời, “Tiểu thiếu gia, sau này cần gì cứ gọi tôi, dù có chuyện gì cũng đừng chạy loạn trong vườn, được không?”
Miễn là đừng để đám Bạc gia kia có cơ hội gián tiếp gây phiền phức cho Bạc Việt Minh. Bùi Ý biết bác Khải đang nghĩ gì, cậu gật gật đầu.
Bác Khải thấy cậu ngoan ngoãn như vậy cũng có chút hảo cảm, mở cửa phòng cho cậu, “Cậu vào đi.”
Cửa phòng dần mở ra, Bùi Ý phát hiện bên trong phòng trang trí rất đẹp. Căn phòng được trang hoàng theo phong cách Bắc Âu sạch sẽ, trong phòng bày hàng loạt các loại rượu vang đỏ quý hiếm từ trái sang phải, nhìn phát thèm.
“Bên trái là phòng ngủ của nhị thiếu, đây là thư phòng, đều là phòng riêng của nhị thiếu, không có việc gì thì cậu đừng đi vào.”
Bác Khải lần lượt giới thiệu từng phòng, giúp Bùi Ý mở cánh cửa bên phải, “Ban đầu phòng này là phòng trống, buổi chiều tôi bảo người hầu đổi thành phòng ngủ, tiểu thiếu gia tạm ở đây nhé, nếu có thiếu thứ gì thì gọi tôi.”
Bác Khải không nghĩ Bùi Ý nghe một lần sẽ hiểu hết, nhưng vì ông làm quản gia, từ chuyện lớn chuyện bé ông đều sẽ nói rõ ràng.
Bùi Ý yên lặng quan sát căn phòng dành cho mình, phòng hơi nhỏ nhưng vật cần thiết cũng có đủ, từ đây nhìn ra cửa có thể thấy sân vườn bên dưới, cậu rất vừa ý căn phòng này.
Cao Khải đặt hành lý của Bùi Ý ở cửa phòng ngủ, “Tiểu thiếu gia có cần tôi giúp dọn đồ đạc ra không?”
Bùi Ý lắc lắc đầu, từ từ kéo hành lý của mình qua.
“Tiểu thiếu gia nghỉ ngơi tạm trong phòng này nhé, tôi xuống làm đồ ăn vặt cho cậu.”
Khải thúc hoàn toàn không nghi ngờ hành vi của Bùi Ý. Mọi người đồn rằng bình thường tiểu thiếu gia Bùi Ý toàn tự kỷ không nói gì, chỉ khi bị kích thích mới phát điên. Lúc này cậu hiền lành gật đầu như vậy trước mắt người khác, ngoan ngoãn nhưng cũng rất đáng thương.
Không biết Bùi gia nghĩ gì, bên ngoài thì giả vờ yêu thương chăm sóc, bên trong thì xúi giục bảo mẫu đánh chửi cậu, vậy mà cũng dám làm!
Cao Khải khinh thường hành vi này ciat Bùi gia, nhớ tới nhiệm vụ mà Bạc Việt Minh giao cho mình, ông thu xếp ổn thoả cho Bùi Ý rồi vội vàng đi xuống lầu.
…
Sau khi xác định đối phương đã rời đi, Bùi Ý mới nhìn tới rương hành lý màu đen kia. Nguyên chủ vốn không được coi trọng ở Bùi gia, cho dù lấy hết tất cả đồ trong phòng cũng không đủ lấp đầy cái rương này.
Bùi Ý không vội vã xếp đồ ra, chỉ chầm chậm lấy ra một cuốn sổ nhỏ có mật khẩu, cậu vuốt ve phần khoá bên ngoài, dựa theo ký ức của nguyên chủ nhớ được một dãy số.
Trang bìa là một hàng chữ được nắn nót rất đẹp, “Chúc cục cưng của mẹ sinh nhật 18 tuổi vui vẻ, luôn luôn hạnh phúc, sống thật lâu ơi là lâu nhé.”
Cuốn sổ này là do mẹ của nguyên chủ tặng cho cậu trong sinh nhật thành niên.
Bùi Ý nhớ rõ trong nguyên tác có nhắc tới, tình yêu của cha mẹ nguyên chủ bị Bùi lão gia cấm cản, còn kịch liệt phản đối đến mức phải đoạn tuyệt quan hệ cha con với nhau.
Hai người kết hôn được mấy năm thì cha của nguyên chủ qua đời, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Bùi lão gia đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của mẹ Bùi Ý!
Hai bên giằng co rất lâu, lúc Bùi Ý mới sinh ra thì bị bắt về Bùi gia, còn chị gái lớn hơn hai tuổi của cậu ở với mẹ.
Mấy năm nay Bùi lão gia không cho Bùi Ý gặp mẹ của mình, Bùi lão phu nhân mềm lòng nên lén cho hai mẹ con gặp nhau.
Cho dù sau này Bùi Ý không may bị ngốc, nhưng cuộc gặp bí mật này vẫn còn tiếp tục.
Bùi Ý mở cuốn sổ ra, lần lượt nhìn những con chữ trên đó, nét chữ không được đẹp lắm nhưng vẫn đọc được, ký ức của nguyên chủ lại ùa về trong đầu cậu.
Đúng vậy.
Nguyên chủ gặp tai nạn không hoàn toàn ngốc mà vẫn có lúc tỉnh táo, những dòng này đều do cậu viết lúc ‘tâm trí bình thường’. Cậu biết tình cảnh của mình ở Bùi gia ra sao, biết mẹ và chị hai ở bên ngoài rất cực khổ, cậu muốn chạy trốn khỏi Bùi gia, muốn chị và mẹ có cuộc sống sung túc hơn.
Đáng tiếc cậu chưa nghĩ ra được kế hoạch chạy trốn thì bị tin ‘kết hôn’ kích thích tới mức nhảy xuống sông.
Bùi Ý khép lại cuốn sổ mật mã, hít một hơi thật sâu, nghĩ về kế hoạch của mình.
Nếu cậu đã xuyên không vào đây thay thế nguyên chủ, chắc chắn cậu sẽ cố gắng hoàn thành tâm nguyện của cậu ấy.
Ban đầu cậu dựa theo cốt truyện đồng ý kết hôn gả vào Bạc gia, ngoài việc kiếm tiền ra cậu còn muốn thoát khỏi sự giám sát của Bùi gia, tìm gặp mẹ và chị gái của nguyên chủ.
Đương nhiên mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, cậu không thể nóng vội được.
…
Đồng hồ báo thức trên bàn chỉ 11 giờ đêm, Bùi Ý dọn xong đồ đạc thì nằm lên giường.
Trên bàn, đồng hồ điểm 11 giờ, dọn đồ xong Bùi Ý mệt mỏi ngã lên giường. Dù hôm nay lăn lộn hơi mệt nhưng tật lạ giường của cậu vẫn còn đó, làm cạu không nghỉ ngơi được gì.
Đột nhiên Bùi Ý nghe thấy bên ngoài phòng khách có tiếng động. Cậu hơi do dự, nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, mở cửa ra xem xem chuyện gì.
Trời đã khuya.
Bạc Việt Minh đứng ngay tủ rượu, bàn nhỏ kế bên có một chai rượu vang đỏ vừa mở, màu đỏ óng ánh dưới ánh đèn nhìn rất mê người.
“……”
Bùi Ý vốn rất thích uống rượu, nhìn một lúc mà hầu kết ực lên ực xuống.
Bạc Việt Minh đang lay lay ly rượu hình như cảm giác được gì, hắn đưa đôi mắt mờ mịt nhìn về hướng Bùi Ý, “…Bùi Ý?”
Bùi Ý lấy lại được tinh thần, khẽ lên tiếng, “Dạ.”
Sau khi biết người kia là ai, Bạc Việt Minh hơi nhíu mày.
Hắn đã quen ở một mình nên thường ra đây uống rượu, bây giờ có thêm Bùi Ý đang nhìn, dù hắn không thấy đường nhưng cũng hơi mất tự nhiên.
Nhưng bác Khải có nói cho hắn nghe về tình huống của cậu ở Bùi gia. Đến bảo mẫu đánh mắng cậu mà không ai hay biết, thì chắc cậu chỉ có công dụng duy nhất là gả đi để lấy tiền.
Nghĩ vậy, Bạc Việt Minh nói, “Bùi Ý, tôi với cậu chỉ kết hôn trên danh nghĩa, vì họ hàng nên khổng thể từ chối, nhưng tôi dám chắc rằng tôi với cậu sẽ không có kết quả đâu.”
[Câu này quen nhở=)))]
Bạc Việt Minh không giống người khác, hắn không vì cậu ngu ngốc mà chậm rãi nói chuyện, “Nếu cậu chịu ở lại đây thì nơi ở, đồ ăn, quần áo đều không thiếu. Nếu cậu muốn rời đi thì tôi cũng không cản.”
Khoé miệng Bùi Ý hơi cong, trong lòng rất tán thành ý kiến này.
Hai bên không ai đụng ai, có khác gì kế hoạch mà cậu vạch ra đâu.
Im lặng một lúc, Bạc Việt Minh đột nhiên đổi giọng, nghe như cảnh cáo, “Có một điều cậu phải nhớ rõ, không tự ý vào phòng của tôi, nếu để tôi phát hiện thì cậu cút ra khỏi Bạc gia đi.”
Bùi Ý nhìn căn phòng của Bạc Việt Minh, cảm thấy hơi buồn cười. Dù vai ác Bạc Việt Minh sau này mắt sẽ khỏi, nhưng bây giờ chẳng nhìn được gì, dù có người vào phòng làm sao hắn biết được? Cút khỏi Bạc gia? Nghe có khác nào đang mắng cậu là tên ngốc đâu?
Bùi Ý che miệng tránh phát ra tiếng cười, kiềm chế sự thích thú trong lời nói, “Vâng chồng, em ngoan lắm, không vào đó đâu.”
“……”
Bạc Việt Minh đang nghiêm túc bị câu nói này làm cứng đờ, đặt ly rượu trên tay xuống bàn, có chút không vui mà nói, “Thêm một điều nữa, không cần gọi tôi là chồng, giờ cũng muộn rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong hắn vững bước quay về phòng mình, khoá cửa lại. Bùi Ý cười trộm ra tiếng, không vội vàng về phòng mà đi đến tủ rượu, cầm ly rượu vang đỏ ban nãy hắn để lại ngửi ngửi.
Loại rượu này giá tận sáu con số, chỉ uống một chút rồi bỏ. Đúng là người giàu tiêu tiền, quá phí phạm của trời.
Bùi Ý nhìn cửa phòng đã khoá, lẩm bẩm, “Dù sao không là bạn đời vủa nhau, uống một ít chắc không sau đâu ha?”
Tuy nhiên loại rượu này không đậm đà như loại rượu mà cậu từng uống.
Bùi Ý đối với việc nếm thử rượu rất có kiên nhẫn, sau khi chắc chắn Bạc Việt Minh sẽ không ra khỏi phòng nữa liền ngồi canh tủ rượu chờ đợi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Đột nhiên trong phòng ngủ truyền đến tiếng thứ gì ngã xuống đất, Bùi Ý bị tiếng vang làm giật cả mình.
“……”
Bùi Ý chần chờ đến chỗ phòng của hắn gõ cửa, một lát sau vẫn không có tiếng động gì. Cậu cảm thấy có gì đó không đúng nên vặn thử chốt cửa, vậy mà cửa không khoá.
Cửa phòng nhẹ đẩy ra, Bạc Việt Minh kiềm nén cơn đau đi từ phòng tắm ra.
Bùi Ý nghi ngờ xảy ra chuyện nên bước nhanh vào trong, hoàn toàn quên mất lời cảnh cáo ‘cấm vào phòng’ của Bạc Việt Minh.
Bùi Ý giả vờ rụt rè giống nguyên chủ, bước vào phòng tắm, chưa kịp cất lời hỏi thăm thì bị hình ảnh trước mặt làm cho không nói được gì.
Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, Bạc Việt Minh trượt chân ngã xuống đất. Bùi Ý nhìn cơ thể trước mắt, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ.
Ồ quao~
Cậu không cần trả tiền cũng có thể xem thứ này hả?