Chương 3
“……”
Sự nhát gan nhu nhược trước nay đều bị thay bằng uy áp mạnh mẽ, Trần Dung theo bản năng cảm thấy sợ hãi, “Cậu, cậu đang nói về cái gì?”
Bùi Ý cười lạnh, khoé miệng hơi nhếch, cậu hiểu rõ hơn bất cứ ai. Bố của nguyên chủ từng là một người rất yêu thương con cái, lúc trẻ không may mất sớm, nguyên chủ được đem đến nhà của chú để nuôi lớn.
Khi còn nhỏ, nguyên chủ là một cậu bé thông minh nhất nhì ở Đế Kinh, cho đến khi mười tuổi thì xảy ra sự cố ngoài ý muốn làm cậu trở nên khùng khùng điên điên, chữa trị như thế nào cũng không khỏi, thế là trở thành trò cười cho thiên hạ.
Bùi lão gia xưa nay rất sĩ diện, sau vụ này thì hoàn toàn chán ghét nguyên chủ, ném cậu ở một xó mà không quan tâm đến.
Nhưng Bùi lão phu nhân luyến tiếc, ngày ngày chuẩn bị ba bữa cơm cho cậu ăn, chăm sóc cẩn thận, có đồ gì đáng giá đều mang tặng cho cậu. Hy vọng sau này nguyên chủ khôi phục trở lại bình thường.
Chỉ tiếc trời không chiều lòng người.
Bùi lão phu nhân bị bệnh phải nhập viện, từ đó trở đi, nguyên chủ ở trong nhà này hoàn toàn không có địa vị, ngay cả bảo mẫu Trần Dung không coi ai ra gì bắt đầu giở trò xấu xa.
Nhờ cái danh bảo mẫu chăm sóc cho nguyên chủ mà nuốt tiền trợ cấp do Bùi lão phu nhân đưa cho cậu, chờ đến khi lão phu nhân bị bệnh qua đời, bà liền chuyển mục tiêu sang mấy món mà Bùi lão phu nhân tặng cậu.
Bà ta lấy không phải để bán mà để cho đứa con yêu quý xài, cho dù có ai hỏi, bà đều nói là do cậu chủ ném bỏ.
Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà!
Bùi Ý nhìn chằm chằm bảo mẫu không chớp mắt, có tật sẽ giật mình.
Trần Dung đã để ý dây ngọc bội trên cổ cậu từ lâu, vừa nhìn là biết có giá trị. Đúng lúc bà đang băn khoăn không biết lựa thời gian nào thích hợp để lấy sợi dây chuyền thì thấy Bùi Ý thay đồ đi ra khỏi cửa, còn sợi dây chuyền thì để trên giường.
Bây giờ không lấy thì khi nào lấy?
Vì thế, Trần Dung thừa dịp không ai chú ý mà lấy dây ngọc bội đem về phòng giấu. Tính toán giảm thời gian làm việc để đem sợi dây đi bán, vậy mà chưa kịp làm gì thì bị Bùi Ý tra hỏi.
Bùi Ý bình tĩnh mà hỏi, “Ngọc bội của tôi đâu?”
“Ngọc bội gì chứ?” Bảo mẫu thề thốt phủ nhận, “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ngọc bội nào cả!”
Bà cho rằng Bùi Ý chỉ đang cậy mạnh, liền hỏi vặn lại cậu, “Cậu làm mất đồ sao lại hỏi tôi?”
“Ngọc bội kia là Bùi lão gia cho cậu, cậu la hét ầm ĩ để cho ngài ấy biết sao?”
Bùi Ý không nói lời nào, trong mắt cậu toàn sự trào phúng mỉa mai.
Một giây trước còn bảo không biết ngọc bội nào, một giây sau lại biết ngọc bội được Bùi lão gia đưa, đúng là giấu đầu lòi đuôi!
Bà thấy mình nói gì cũng vô dụng bèn động thủ, nắm lấy cánh tay Bùi Ý.
Lúc trước dù cho dù cậu hỏi tìm đồ vật gì, Trần Dung luôn cậy thế mà đánh mắng nguyên chủ, doạ cho cậu không dám nói gì.
Nhưng mà bây giờ thì khác, Bùi Ý không giống nguyên chủ, cậu nhìn thấu mọi ý đồ của bà ta. Ra khỏi phòng để lại ngọc bội làm mồi nhử, chỉ chờ bà ta cắn câu, trò hay sao có thể kết thúc ngay bây giờ chứ.
Bùi Ý nhanh chóng bắt lấy tay Trần Dung trước khi bà kịp đụng vào cậu, không đợi bà ta kịp phản ứng cậu dùng lực đẩy ra.
Loảng xoảng.
Trần Dung loạng choạng bị đẩy trúng cái bàn phía sau lưng. Đồ vật trên bàn ầm ầm rơi đầy đất, gây ra tiếng động lớn.
Trần Dung chật vật ngã ngồi trên đất, bả vai đập trúng cạnh bàn làm bà nhăn mặt, “Shh…”
Bùi Ý mặc kệ bà ta ngồi đó, cậu cầm cái bình sứ đập mạnh xuống đất, tạo ra tiếng động lớn vang đến phía dưới lầu cũng nghe.
Làm xong việc, Bùi Ý nhìn quần áo trên người mình, thu lại dáng vẻ nghiêm túc ban nãy mà lẳng lặng chờ mọi người lên đây.
Một lát sau đã nghe tiếng bước chân chạy đến căn phòng này. Bùi lão gia đi trước, thấy đồ đạc lộn xộn trên đất, gương mặt cau có không vui, “Chuyện gì thế này?”
Trần Dung thấy đám người trước cửa phòng, đỡ cánh tay trái giả vờ đau nhức, nhưng bà chưa kịp lên tiếng than đau thì lại nghe thấy tiếng khóc nức nở, “Ông nội, dây chuyền, dây chuyền ngọc bội mất tiêu rồi.”
“……”
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Trần Dung.
Đôi mắt Bùi Ý ửng hồng vì khóc, cậu hơi cúi đầu, nước mắt tí tách rơi xuống đất, chóp mũi cũng hồng hồng, ai nhìn vào cũng thấy cậu uỷ khuất đáng thương, không khác gì vừa mới bị người ta ức hiếp!
Trần Dung kinh ngạc mà nhìn về phía Bùi Ý đang khóc lóc kia, so với dáng vẻ hung hăng ban nãy như hai người hoàn toàn khác nhau. Hai vợ chồng Bùi thị cũng đi lên xem thử, có chút ngạc nhiên vì thường ngày đã quen với việc Bùi Ý nổi khùng nổi điên mà khóc lóc quậy phá, phiền cực kì! Vậy mà hôm nay cậu chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ, không nháo nhào mà chỉ rơi nước mắt, nhỏ giọng kể lể khiến người nghe đều mềm lòng.
Cao Khải đi theo phía sau Bùi lão gia thấy vậy, không tự chủ được mà tiến lên hỏi, “Cậu Bùi, dây chuyền gì không còn?”
Bùi Ý chậm rãi tới gần Bùi lão gia, sờ lên cần cổ trống không nhỏ giọng nức nở, “Ông nội, ngọc bội bị dì lấy, mất tiêu rồi, con muốn ngọc bội.”
Cậu lắp bắp nói được một câu, hơi vội như đang cố hết sức giải thích mọi chuyện đã xảy ra.
Bùi lão gia biến sắc, lập tức hiểu rõ mọi chuyện, dù ông không thích Bùi Ý khờ khờ như vậy, nhưng cũng là cháu trai của mình. Năm sinh nhật 18 tuổi của cậu, ông lấy trong kho ra khối ngọc bội làm quà thành niên cho cậu. Bùi Ý luôn đeo trên cổ, chưa bao giờ tháo xuống.
Bùi lão gia nhìn Bùi Ý vừa đáng thương vừa vội vàng như vậy, ông bỗng nhớ tới khi cậu còn nhỏ không khác gì một cái đuôi cún bám theo mình, còn ngọt ngào gọi ông nội, nhận được quà là vui vẻ cất giữ cẩn thận.
Bây giờ nhớ lại, dù cậu vẫn ngốc ngốc nghếch nghếch nhưng chưa bao giờ làm mất dây chuyền ngọc bội mà ông tiện tay tặng cho cậu.
Trái tim lạnh nhạt của ông như bị vỡ một mảnh, nhìn về phía Trần Dung, “Mau giải thích chuyện này cho ta, ngọc bội của Bùi Ý bị ngươi lấy?”
Sắc mặt Trần Dung tái mét, bà phủ nhận, “Lão tiên sinh, oan cho tôi quá! Lúc tiểu thiếu gia ra khỏi phòng có đem theo ngọc bội nào đâu!”
“Rõ ràng cậu ấy làm mất, sợ bị mọi người trách mắng nên mới đổ thừa cho tôi, ban nãy tôi còn bị cậu ấy đẩy ngã gãy tay…”
Ánh mắt Bùi Ý loé lên, quay người đôi co với giọng điệu tức giận, “Tui, tui không có làm mất! Là dì ăn cắp!”
“Dì còn, dì còn lấy nhiều thứ của tui, còn đánh mắng tui nữa!” Cậu cầm tay áo lên mà lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào, “Ông nội, chú không thích con hả? Dì nói bọn họ muốn, muốn bán con để lấy tiền…”
Cánh tay gầy gò của cậu vì tay áo bị kéo lên mà lộ ra nhiều vết bầm tím, cùng với gương mặt vì sợ hãi mà cúi gầm xuống, mọi người ở đây đều được phen kinh hồn.
Nửa câu sau của cậu nhắc về Trần Dung nhưng thực tế đang nói cho Cao Khải biết bộ mặt thật của Bùi gia.
Cao Khải nhíu mày, lại nói thêm một câu, “Vì vậy mà tiểu thiếu gia cứ mặc áo kín mít như thế sao…”
Tuy cậu mới xuyên sách không bao lâu, nhưng cũng hiểu đức hạnh của mỗi người trong căn nhà này.
Một đám người đều làm bộ đứng đắn, trước mặt người ngoài để cậu làm trò phá phách, khi về thì đóng cửa xử lí cậu.
Đến cả bảo mẫu còn có gan đánh chửi thiếu gia, thì việc trộm cắp này truyền ra ngoài chẳng phải là mang nhục vào người hay sao?
Quả nhiên Bùi lão gia tức giận, mở miệng ra mắng, “Con đàn bà không biết xấu hổ! Ngày thường ngươi đều nói chuyện với tiểu thiếu gia như vậy sao?”
“Tôi……”
Không đợi Trần Dung lên tiếng, quản gia Trịnh đi đâu giờ mới xuất hiện, trên tay là một viên ngọc bội trắng trong suốt, “Lão gia, tôi vừa mới lục soát phòng của Trần Dung, phát hiện dưới gối bà ta có viên ngọc bội này.”
Bùi Ý chạy tới giật lại dây ngọc bội, ôm chặt vào trong lòng, “Ngọc của tui!”
Không cần nhìn cũng biết là viên ngọc bị mất của Bùi Ý.
Bùi lão gia không chấp nhận nổi việc nhỏ nhặt nhất, đằng này lại ở trước mặt người ngoài mà rước nhục, ông cầm cây quải trượng gõ mạnh xuống đất, “Quản gia Trịnh, mau đi gọi cảnh sát đến!”
Gọi cảnh sát?
Trần Dung sợ tới mức run rẩy, ánh mắt hoảng loạn liếc người này đến người kia. Chuyện sao lại như vậy? Bà không muốn phải ngồi tù!
Cao Khải là người ngoài lại chứng kiến mọi việc, tốt xấu gì cũng là người được Bạc gia đào tạo ra, ông lập tức nhìn rõ ý đồ của đám người này.
“Bùi lão gia, dù sao cậu Bùi cũng liên hôn với Bạc thiếu gia, tôi cũng xem cậu ấy như người nhà của mình, xin lỗi vì câu sau có hơi quá giới hạn nhưng…” Cao Khải nhìn về phía Bùi lão gia, “Người này là bảo mẫu còn dám ăn trộm, lại còn động thủ với tiểu thiếu gia, nếu là người khác dù có cho họ mười lá gan cũng không làm càn đến vậy, nếu để cảnh sát vào cuộc tra hỏi rõ ràng, nói không chừng…”
Nói xong ông lại như có như không nhìn về phái hai vợ chồng Bùi gia, lời nói chứa ẩn ý, “Sau lưng có người ra lệnh hoặc đồng minh.”
Bùi Ý chỉ nói có một chút, vậy mà Cao Khải có thể nghĩ ra đến vậy, trong lòng tấm tắc khen ngợi ông. Lúc đầu cậu chỉ nghĩ ông đứng xem kịch, không ngờ lại muốn vào cuộc chơi.
Người nói cố tình, người nghe cố ý.
Đôi mắt Trần Dung đỏ hoe, vừa khóc vừa bò đến bên cạnh Đặng Tú Á, “Phu nhân! Người không thể thấy chết mà không cứu! Tôi đều nghe lời người nên mới dám làm vậy với tiểu thiếu gia.
Đặng Tú Á sắc mặt tái mét, tức giận tát vào mặt Trần Dung, “Tiện nhân này ăn nói hàm hồ! Ta làm gì kêu ngươi ăn trộm đồ của Tiểu Ý!”
“……”
Trần Dung bị tát phát ngốc, bắt đầu khóc rống ầm ĩ, “Là bà kêu tôi làm! Tiểu thiếu gia lúc trước vẫn có lúc tỉnh táo, bà kêu tôi tìm cách kích thích khiến cho bệnh tình cậu ấy suy giảm!”
Bùi Ý bất động thanh sắc nhìn chăm chú vào trận chiến này.
Trần Dung bất chấp tất cả gắt gao túm chặt ống quần của Đặng Tú Á, dù bà cố tránh thế nào cũng không được, người này mà bị gãy xương cái gì chứ?
“Lão gia, tiên sinh, là tôi bị mỡ heo che mắt! Tiểu thiếu gia rất tội nghiệp, nếu không phải phu nhân xúi giục, tôi có ăn gan hùm cũng không dám làm việc này!”
“Xin đừng báo cảnh sát mà! Tôi không muốn vào tù đâu, sau này tôi biết sống thế nào đây? Không thể đổ thừa một mình tôi được!”
Trần Dung khóc lóc kêu thảm trước mặt đám người, đến khi nhìn Đặng Tú Á thì ánh mắt tràn đầy căm hận, “Đúng rồi… Tôi còn giữ lịch sử nhắn tin của tôi với bà….” Bà ta vừa nói vừa lục túi, Đặng Tú Á luống cuống tay chân. Bà mặc kệ thể diện gì gì, túm tóc Trần Dung lôi ra ngoài, “Quản gia Trịnh! Còn không mau đem bà ta kéo ra ngoài!”
Quản gia nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của Bùi lão gia, vội vàng kéo Trần Dung ra ngoài, đến khi những lời chỉ trích Đặng Tú Á trở mặt không nhận người thân không còn. Căn phòng an tĩnh trở lại, bầu không khí tràn ngập sự xấu hổ
Đặng Tú Á bị bảo mẫu vạch trần, đang nghĩ phải giải thích thế nào thì đột nhiên Bùi Ý nhìn bà bằng ánh mắt vô tội, cậu nhỏ giọng hỏi, “Mợ, mợ không thích con hả?”
Lời này như châm dầu vào lửa. Ánh mắt Bùi Như Chương tràn ngập sự thâm độc, ông không nói gì liền tát Đặng Tú Á một cái.
Chát!
Đặng Tú Á che gương mặt nóng rát của mình, đại não dường như không nghĩ được gì. Bà không ngờ cái tát ban nãy bà đánh Trần Dung bây giờ lại đến lượt mình!
“……”
Bùi Như Chương thừa dịp vợ mình ngạc nhiên đến đờ người, bắt đầu lên giọng trách cứ, “Ngày nào tôi cũng dặn cô phải chăm sóc tốt cho Tiểu Ý, cô liền coi nó như gió thoảng bên tai?”
Chuyện xảy ra đến giờ ai cũng đều ở sau lưng mà đánh mắng cháu trai của hắn, hắn liền nhanh chóng phủi sạch, mọi chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình.
“Cứ coi như Trần Dung đổ oan cho cô, nhưng bà ta đánh chửi Tiểu Ý mà cô còn không phát hiện ra à? Cô làm tôi thật thất vọng!”
Đặng Tú Á mất nửa nhịp lấy lại tinh thần, tức giận đến phát run, “Được được! Bùi Như Chương! Không ngờ anh lại làm bộ làm tịch!”
Bà bất chấp dáng vẻ ưu nhã ngày xưa, tông cửa chạy ra ngoài.
Bùi lão gia mất hết mặt mũi vẫn cố gắng giữ chút thể diện cuối cùng, “Quản gia Cao, là tôi quản người trong nhà không tốt, để ngài chê cười rồi.”
“Bùi lão gia đừng nói vậy, tôi tới chỉ để giúp tiểu thiếu gia sửa soạn hành lý thôi.” Cao Khải hơi hơi mỉm cười.
Cái gì ông cũng thấy, nhưng lại không vạch trần nữa.
“Mong ngài chăm sóc cho đứa cháu trai của tôi chu đáo.”
Bùi lão gia nhờ Cao Khải, nhìn Bùi Ý ánh mắt thật giả lẫn lộn, “Tiểu Ý, khi nào con nhớ nhà thì cứ nói, ông sẽ kêu chú tới đón con về.”
Bùi Ý không nói nhiều, chỉ giả vờ gật gật đầu.
…
Cho đến Bùi Như Chương đỡ ‘cơ thể không khoẻ’ của Bùi lão gia quay về phòng, Bùi Ý nhân cơ hội trốn vào toilet.
Cậu nhìn đôi mắt ướt đẫm trong gương, tuỳ tiện gạt đi những giọt nước mắt kia, “Mặt mũi trông cũng rất đẹp nhỉ?”
Cứ chờ đi.
Trò chơi chỉ mới bắt đầu, mặt nạ từng người trong Bùi gia sớm muộn gì cũng sẽ bị cậu xé sạch sẽ!
____________
Thấy mấy bạn cmt làm tui có động lực hẳn( ≧Д≦) up liền cho nóng