Chương 2
Bùi Ý nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Bạc Việt Minh, không khỏi chột dạ.
Lần đầu cậu giả ngu còn chưa thành thạo lắm, hình như lỡ tay hơi lố làm hắn sợ mất tiêu rồi?
Đám người hầu tụ tập xung quanh không ngờ rằng sẽ thấy được một màn đặc sắc như vậy, bầu không khí rục rịch vài tiếng cười cùng với tiếng thì thầm khe khẽ.
Bạc Quan Thành vừa bị cậu đẩy ra vừa bị chê bai, tức giận đến sôi máu. Ban đầu hắn chỉ nghĩ làm vậy sẽ kích thích Bùi Ý làm cậu nổi điên phá phách, mượn cơ hội đó để khiến cho Bạc Việt Minh nhục nhã trước mặt mọi người. Kết quả tên ngốc đó không báo trước mà đẩy nhã hắn, còn la hét chê hắn xấu?
Việc này mà bị đồn ra ngoài thì hắn làm gì còn mặt mũi trong kinh thành nữa? Chỉ dọn một cục đá dơ bẩn mà không ngờ đến mức này.
Bạc Quan Thành càng nghĩ sắc mặt càng xanh càng đỏ, so với bảng màu còn đặc sắc hơn nhiều.
Tiếng bước chân vang lên, hình như là hướng đến khu vườn này. Bạc lão gia cùng với Bùi đổng ban nãy ở phòng tiếp khách đã nói chuyện xong, đang bước đến gần chỗ đám Bùi Ý đứng.
Bạc lão gia thấy đứa cháu cả của mình ngã ngồi trên đất, tức giận quát mắng đám người hầu gần đó, “Nhìn cái gì mà nhìn? Mau lui xuống hết cho ta!”
“Quan Thành à, cháu không sao chứ? Mau đứng lên để ta nhìn xem có bị thương không?”
Ông hỏi thăm cậu cháu trai, bất mãn liếc nhìn tên ‘đầu sỏ gây tội’ đằng kia. Bọn họ đi từ xa đã có thể nghe thấy giọng Bùi Ý lớn tiếng chán ghét cháu trai cả của hắn.
Dám ở địa bàn của Bạc gia làm tổn thương đứa cháu trai của hắn? Nếu không phải vì hai nhà Bùi-Bạc liên hôn với nhau, thì ông nhất định sẽ ném tên ngốc khốn kiếp này ra khỏi cửa nhà!
Bùi Ý làm sao mà không thấy ánh mắt của Bùi lão gia? Cậu lại giả ngốc nhìn chằm chằm Bùi lão gia, rụt rè chui ra sau lưng Bạc Việt Minh trốn.
Bạc Việt Minh cảm nhận được động tác trống tránh của cậu, bèn giải thích sơ qua với ông nội, trong ánh mắt dường như chứ vài tia sáng nhạt.
Hắn sờ nhẹ ly cà phê trên tay, đứng dậy che Bùi Ý ở phía sau, “Cậu ấy hơi hưng phấn nên mới cùng anh cả đùa giỡn, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
“Mắt của con như vậy làm sao……”
Bạc lão gia không vui, định nói mắt hắn mù làm sao thấy được sự việc, nhưng lại ngại có người ở đây nên đành im lặng.
Bạc Việt Minh nghe được nửa câu nhưng cũng hiểu nốt phần còn lại, nhếch miệng cười cười, “Ông nội lo lắng quá rồi, nếu không thì có thể gọi bác sĩ tốt nhất đến kiểm tra cho anh cả xem, lỡ như chân bị thương hay tổn thương bộ phận khác, thì có thể ở nhà dưỡng bệnh, hằng ngày đều có người đến thăm.”
Lời này vừa nói ra, cả Bạc gia đều biến sắc.
Từ sau khi Bạc Việt Minh bị tai nạn xe, Bạc lão gia mượn cớ ‘dưỡng bệnh’ mà ra sức khấu trừ hạng mục thương nghiệp trong tay hắn, một giây sau liền đưa cho Bạc Quan Thành nắm giữ.
“Ông nội đừng lo lắng quá, con không bị sao cả.” Bạc Quan Thành từ trên mặt đất đứng dậy.
Hắn nhìn Bùi Ý là lại tức đến nghiến răng, vì không để kế hoạch đã chuẩn bị từ trước bị phá vỡ, đành phải cố gắng duy trì vẻ mặt ưu nhã.
“Bùi đổng, hình như cậu chủ Bùi rất thích Việt Minh, vừa nãy còn ôm cứng ngắc không buông.”
Hắn nói một câu làm như mọi chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.
Bùi Như Chương giả vờ kinh ngạc, “Thật không?”
Bạc lão gia thấy được bậc thanh đi xuống, cũng vờ như chưa từng cảy ra chuyện, “Việt Minh, hai nhà chúng ta đã thương lượng với nhau rồi, từ hôm nay trở đi, Bùi Ý sẽ dọn đến nhà chúng ta ở.”
“Hai đứa cứ ở với nhau trước cho quen, sau này đôi mắt con đỡ hơn sẽ chọn ngày lành đi nhận giấy lãnh chứng kết hôn.”
Anh một câu tôi một câu mà đánh trống lảng, đều là một lũ cáo già. Bùi Ý nghe thấy Bạc lão gia đưa ra điều kiện, mặc kệ không lên tiếng mà nhìn về phía Bạc Việt Minh.
Cứ tưởng rằng Bạc Việt Minh còn muốn phản đối, không ngờ hắn lại chốt câu đồng ý nhanh như vậy, “Nếu ông nội và các cô chú đều đã thương lượng xong rồi, thì cứ theo vậy mà làm đi.”
Đám người kia nghe được lời này, không hẹn mà lộ ra vẻ mặt tươi cười.
“Hai đứa cứ từ từ mà tâm sự, Bùi đổng, mời ngài uống với ta một tách trà nhé?”
“Được được, ta cũng hơi khát rồi.”
Đoàn người vừa đến lại đi, sân vườn mới đây còn ồn ào, bây giờ lại an tĩnh.
Bùi Ý nhìn chằm chằm đám người đi xa, trong lòng âm thầm khinh bỉ.
Một khi hội nghị hợp tác được kí kết, hai vị đương sự là cậu với Bạc Việt Minh đều chẳng còn tác dụng gì.
Đột nhiên Bạc Việt Minh xoay người nhích lại gần cậu, Bùi Ý theo bản năng muốn né ra xa nhưng lại đụng trúng bàn trà phía sau lưng.
Loảng xoảng.
Tách trà trên bàn va vào nhau tạo ra âm thanh chói tai, Bùi Ý không thể lùi, tiến lên lại càng không thể, Bạc Việt Minh bước một lát rồi dừng, đôi mắt trông hơi vô hồn hướng về phía cậu.
Hai người đứng gần sát nhau, Bùi Ý còn có thể ngửi thấy mùi hương trên người Bạc Việt Minh. Là mùi hương nhàn nhạt của gỗ mun, mang đến một loại cảm giác mát lạnh không nói nên lời, đôi mắt bị mù không ảnh hưởng gương mặt lai của hắn, nhìn gần đẹp đến mức khiến cậu quên cả việc hít thở.
Bùi Ý nhìn đôi mắt màu xanh lam không có hồn, nín thở rồi duỗi tay quơ quơ nhẹ trước mặt hắn.
Bạc Việt Minh tựa hồ cảm giác được gì, bình tĩnh lên tiếng, “Bùi Ý.”
Bùi Ý nhanh chóng rút tay về, cậu thả chậm nhịp thở để không bị nghe thấy.
“Du cậu có nghe hay không thì nên biết rằng….”
Bạc Việt Minh dừng một chút, rồi bình tĩnh lên tiếng, giọng nói bớt vài phần nghiêm khắc, “Chuyện ban nãy, mong cậu chú ý hành động và lời nói, sau này đừng tuỳ tiện như vậy nữa, tôi không muốn thấy lần thứ hai.”
“……”
Bùi Ý sửng sốt, sau khi hiểu hắn nói gì thì cậu hơi nhíu mày.
Quả nhiên vai ác trong nguyên tác không dễ dàng bị dụ dỗ vì một vài hành động thân mật hay cách gọi kia.
Hai người đều im lặng giằng co trong một phút, một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi bước ra từ căn biệt thự cạnh vườn, đi đến trước mặt Bạc Việt Minh chào hỏi, “Nhị thiếu.”
Bạc Việt Minh phân biệt được giọng nói của người vừa mới tới, ông ấy là quản gia trong nhà hắn. Từ lúc hắn còn nhỏ, ông là người chăm lo việc vặt cho hắn.
Bạc Việt Minh lùi hai bước kéo dài khoảng cách với Bùi Ý.
“Bác Khải, cháu quên mang theo cây gậy dò đường, phiền bác đỡ cháu về thư phòng.”
Bác quản gia ngập ngừng nhìn về phía Bùi Ý, “Vậy còn Bùi tiểu thiếu gia….”
Bạc Việt Minh nhanh chóng bước đi, “Đi thôi.”
Sân vườn lâu lâu đều có người hầu đi ngang qua, không xảy ra chuyện dễ dàng như vậy đâu.
Bác Khải sợ Bạc Việt Minh không thấy đường đi mà ngã, vội vàng chạy tới chỗ hắn mà đỡ.
Bùi Ý đứng tại chỗ chờ hai người họ đi khuất tầm nhìn thì ngồi xuống ghế, cậu cảm thấy hắn lạnh nhạt như vậy hoàn toàn dễ hiểu.
“Ngu ngốc phối mắt mù”
Mối hôn sự này rõ ràng là sự nhục nhã với hắn, hắn mà vui thì còn kì quái hơn nữa.
…
Bên trong khu biệt thự.
Quản gia đuổi đám người hầu đi, nhanh chóng đi đến cửa sổ sát đất trong thư phòng, “Nhị thiếu, cậu đồng ý liên hôn thật à?”
Bạc Việt Minh gõ nhẹ lên bệ cửa sổ, rõ ràng đứng trước ánh sáng, nhưng tầm nhìn như bị lớp sương mù bao phủ, “Dù gì ván cũng đã đóng thuyền, cháu có phản đối cũng chẳng được gì.”
Hai nhà liên hôn, một phần do trước giờ đều là nắm giữ tài nguyên thương nghiệp cùng nhân sự quan trọng.
Nếu Bùi gia vứt bỏ Bùi Ý để đổi lấy ích lợi, thì Bạc gia làm vậy là để sỉ nhục Bạc Việt Minh, cũng như là muốn cắt đứt đường lui của hắn.
Dựa vào việc kết hôn để hai nhà tương trợ lẫn nhau? Sau này cướp quyền điều hành của Bạc Việt Minh? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Quản gia Khải hiểu rõ âm mưu của bọn họ, lại đau lòng cho Bạc Việt Minh, “Nhị thiếu, tiếp theo nên làm gì bây giờ?”
“Không vội, bây giờ mới đi được nửa đường, cứ để bọn chúng ảo tưởng kế hoạch thành công mà buông lỏng cảnh giác.” Bạc Việt Minh duỗi tay xoa xoa mi tâm, “Bác Khải, bệnh viện sắp xếp xong xuôi hết chưa?”
Việc quan trọng bây giờ là đôi mắt này.
Bác quản gia hạ giọng, “Đã sắp xếp hết rồi, bên ngoài đều truyền tin mắt của cậu có khả năng phục hồi kém, nửa tháng sau bác sĩ Lâm sẽ kiểm tra đầy đủ.
“Được.”
Bác quản gia nhớ tới Bùi Ý đang ở trong sân vườn, “Vậy cậu Bùi nên sắp xếp như thế nào?”
Bạc Việt Minh đột nhiên nhớ ra cái gì, nói, “Bác đưa cậu ta trở về Bùi gia lấy hành lý đi.”
Quản gia Khải sửng sốt, “Lấy hành lý?”
Bạc Việt Minh nhỏ giọng, “Theo cậu ta tới đó thăm dò tình huống ở nhà bọn họ, Bạc Quan Thành cho người theo dõi cháu, không thể đi theo được.”
Tuy rằng bây giờ hắn không thấy gì, nhưng những việc ban nãy Bùi Ý làm khiến hắn cảm thấy hơi vi diệu.
Quản gia ánh mắt thâm trầm, “Tôi hiểu rồi.”
…
Trong vườn có bóng râm che, gió mát cỏ êm, cũng không oi bức lắm.
Bùi Ý bỏ qua ly cà phê Bạc Việt Minh uống thừa ban nãy, cầm bánh quy nhỏ ở trên bàn ăn cho đỡ thèm, về việc xuyên sách này, cậu không từ chối hôn sự này vì nguyên chủ là tên ngốc, giấy tờ bản thân đều do Bùi gia giữ, càng không thể làm việc kiếm tiền, không có hai thứ này thì sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Ban đầu cậu có ý định chạy trốn khỏi đó, nhưng nghĩ lại thì có muốn cũng không thể chạy được.
Cậu muốn thoát ra khỏi vận mệnh cốt truyện, nhưng không phải bây giờ. Theo như cậu nhớ đoạn miêu tả ngắn trong sách, nguyên chủ gả vào Bạc gia thì không còn thấy ra ngoài nữa, Bạc Việt Minh không quan tâm hỏi han gì cậu, cũng không quá nghiêm khắc quản lý.
Bùi Ý cảm thấy ‘bị lãng quên’ cũng tốt, cậu có thể tự do làm gì cũng được, dù sao Bạc gia cũng bảo hộ cậu, tranh thủ kiếm thật nhiều tiền rồi trốn đi mới được!
Bùi Ý đắm chìm trong kế hoạch tỉ mỉ đã vạch ra, bỗng nhiên quản gia bước tới trước mặt cậu.
Bùi Ý lập tức giấu chiếc bánh quy cắn dở ra sau lưng, để tránh bị lộ việc giả ngốc, cậu còn yếu ớt nói, “Tui, bánh của tui.”
Bác Khải nhìn dáng vẻ yếu ớt, dùng đôi mắt nhỏ đề phòng nhìn mình, giọng nói cũng dịu dàng hơn chút, “Tiểu thiếu gia đừng sợ, cậu muốn thì cứ ăn đi, lát nữa chúng ta đi qua Bùi gia lấy hành lý rồi về.”
Vì biết tâm thần Bùi Ý không bình thường, ông lựa những lời dễ nghe mà nói với cậu.
“……”
Theo cậu về Bùi gia?
Nói dối, ông đang muốn thay nguyên chủ xử lý vài chuyện, nên mượn cậu lấy cớ quay về lấy hành lý chứ gì.
Bùi Ý nắm chặt cái bánh quy nhỏ trong tay, chợt ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ.”
– –
Đám người ban nãy nói chuyện với Bạc lão gia vừa về, đúng lúc kịp bữa ăn tối.
Bùi lão gia đã qua 80 tuổi, đang ngồi ngay trung tâm của bàn ăn, Đặng Tú Á thấy chồng của mình đã về, vội vàng đứng dậy nghênh đón, “Như Chương, cuối cùng anh cũng về, mọi chuyện như thế nào rồi?”
Vừa nói xong, bà nhìn thấy gương mặt lạ đứng cạnh chồng mình, “Người này là?”
“Đây là quản gia duy nhất của Bạc gia, tên Cao Khải.”
Bùi Như Chương chủ động giới thiệu, sau đó quay qua nhìn Bùi lão gia báo cáo sự tình, “Ba, mọi việc đã tính toán xong rồi, quản gia Cao đến để thu thập hành lý giúp Bùi Ý.”
Hôn sự đều đã bàn xong rồi? Bùi lão gia híp híp mắt, lịch sử hỏi mời, “Quản gia Cao, mời ngài ngồi xuống ăn cùng gia đình chúng tôi?”
“Cảm ơn lời mời của Bùi lão gia, nhưng Bạc nhị thiếu cần ta về gấp, không thể ở đây lâu được.” Cao Khải nhìn đám người, rồi hỏi, “Xin hỏi phòng ngủ của cậu Bùi ở đâu? Tôi giúp cậu sửa soạn hành lý.”
“Quản gia tự mình làm sao? Không thì nhờ Tiểu Ý thu dọn đi.”
Bùi lão gia từ từ bỏ đôi đũa trên tay xuống, né tránh ánh mắt của Cao Khải.
Cùng lúc đó, Bùi Như Chương liếc đến căn phòng ở lầu hai, nháy mắt ra hiệu với Đặng Tú Á.
Vừa nhìn Bùi Ý liền hiểu ánh mắt của hắn có ý gì, cảm thấy thật nực cười. Hai vợ chồng nhà họ vì danh dự, cứ mỗi lần ra đường lại nói sẽ nuôi nguyên chủ nên người, ra ngoài dự tiệc thì cho cậu mặc đồ đẹp, ra vẻ như đang nuôi cậu rất tốt.
Nếu bây giờ để quản gia Cao thấy phòng ngủ ‘đơn giản’ đến mức chẳng có thứ gì đáng giá thì sẽ lộ tẩy sao? Hiện tại đang cố gắng trao đổi ánh mắt để tìm cách ngăn quản gia lên đó đây mà.
Đặng Tú Á vội vàng lên tiếng, “Quản gia Cao à, thật ra ngài không biết đâu, Tiểu Ý nhà chúng tôi tâm trí không bình thường, suốt ngày cứ bảo trong phòng có báu vật, chúng tôi vào phòng toàn bị đuổi ra thôi.”
Cao Khải nhìn vào mắt Bùi Ý, lại nghe Đặng Tú Á đề nghị, “Tiểu Ý chỉ cho một mình dì bảo mẫu vào phòng thôi, hay là ngài cứ vào phòng khác ngồi uống trà, còn lại cứ để dì bảo mẫu làm đi.”
“Đúng rồi, cứ để tôi làm cho ạ.” Dì bảo mẫu đeo kính nhanh chóng lại gần Bùi Ý, “Thiếu gia à, chúng ta lên lầu lấy đồ thôi, đừng để quản gia Cao đợi lâu.”
Bùi Ý kiềm nén nội tâm kích động, chậm rãi gật đầu. Không sao không sao, trò hay còn ở phía sau, không vội.
Hai người cùng lên lầu hai, đi đến căn phòng nhỏ ở trong góc hành lang.
Sau khi xác định người ở dưới lầu không thấy gì, bảo mẫu ban nãy còn cười cười liền lật mặt, “Tên ngốc như cậu có gì để lấy chứ? Đứng yên đừng làm phiền tôi làm việc.”
Gương mặt bà ta gần mất kiên nhẫn, nhỏ giọng chửi rủa, “Sao lúc nhảy xuống hồ kia không chết quách luôn cho rồi!”
Vừa dứt lời, khí thế quanh Bùi Ý sắc bén, đột dưng đạp mạnh cánh cửa ra.
Ầm.
Bỗng dưng cậu đá cửa làm bảo mẫu giật mình không kịp đề phòng mà cắn trúng lưỡi.
Bùi Ý lạnh lùng liếc dì bảo mẫu, đi thẳng vào phòng ngủ nhìn lên chiếc giường nhỏ.
Trên giường trống trơn không có thứ gì, dây ngọc bội mà cậu vứt trước khi ra khỏi phòng đã biến mất.
____________________
Tui thấy xưng hô hơi bị loạn á, không biết đổi sao cho hợp nữa, sau này tui sửa lại sau (TДT) Có sai chính tả thì nhắc tui nheeee
Vừa mới soát lại thì thấy có chỗ lỗi tui quên xoá=)) ẩu thật sự