Chương 11
Bùi Ý giả vờ vụng về để nhà thiết kế thời trang giúp cậu thay trang phục.
Không có họa tiết loè loẹt, bộ vest đen chỉ có lớp viền mỏng màu trắng, chiếc cà vạt được thắt gọn gàng trên cổ áo. Mái tóc mềm mại được chải chuốt gọn gàng.
Nhìn cậu rất ngoan ngoãn, khiến ai nhìn vào cũng đều có thiện cảm tốt.
Từ cái hôm được thông báo về buổi yến tiệc này, Bùi Ý đã rất háo hức chờ mong.
Trong nguyên tác của truyện, buổi tiệc này ngoại trừ ‘pháo hôi’ là mình và ‘phản diện’ là Bạc Việt Minh thì hai nhân vật công thụ chính và nhân vật phụ quan trọng đều xuất hiện, đây là cánh cửa mở ra sự thù hận giữa họ.
Càng nhiều người tới thì càng náo nhiệt, Bùi Ý làm sao dễ dàng bỏ qua cơ hội này được? Huống chi cậu và Bạc Việt Minh đều do Bạc lão gia yêu cầu tham dự buổi tiệc.
Sau khi sửa soạn xong Bùi Ý không kéo dài thời gian nữa, cậu mở cửa đi thẳng xuống lầu.
Bạc Việt Minh thay đồ xong đã xuống phòng khách đợi trước, hắn cũng mặt một bộ vest trong đơn giản hết sức.
Bộ quần áo được thiết kế riêng cho hắn, vì thế nên hoàn toàn vừa với cơ thể, vai rộng, eo thon, đôi chân dài thẳng tắp, một tỉ lệ rất hoàn hảo. Mái tóc hắn được tạo kiểu đặc biệt, trông không khác gì người mẫu nam quốc tế. Không còn từ nào đủ để diễn tả vẻ đẹp này nữa.
Bạc Việt Minh nghe thấy tiếng bước chân về phía mình, “Bùi Ý?”
“Ừ.”
Đôi mắt Bùi Ý loé lên, khi cậu đến gần mới phát hiện Bạc Việt Minh mặc một chiếc áo đen bên ngoài, bên trên còn có chút lấp lánh và hơi hơi trong suốt. Nhìn vào không mang lại cảm giác vui tươi gì.
Mọi thứ đều ổn cả, nhưng mà cậu phát hiện cà vạt hắn bị lệch, Bạc Việt Minh hắn không thấy gì, cậu mà kêu hắn tự chỉnh chắc cà vạt càng lệch hơn.
Bùi Ý nhìn chằm chằm chiếc cà vạt bị lệch vài giây, máu ám ảnh cưỡng chế lên tới não, cậu mặc kệ mọi thứ mà nhanh tay chỉnh chiếc cà vạt bị lệch kia về chính giữa một chút.
Ngón tay mang nhiệt độ ấm lướt nhẹ qua cổ Bạc Việt Minh, nhẹ nhàng lại khiến hắn ngứa ngáy, cảm giác như cánh hoa mềm mại hay một cái hôn nhỏ khẽ chạm vào, vừa nguy hiểm vừa mơ hồ.
Bản năng của cơ thể mạnh hơn lý trí, vì thế hắn bắt lấy cánh tay vừa đụng vào mình, gương mặt lộ ra vẻ cảnh giác đa nghi, “Cậu làm cái gì?”
Bùi Ý đột ngột bị kéo làm cậu mất thăng bằng loạng choạng ngã vào lòng ngực của Bạc Việt Minh.
Cậu khó hiểu ngẩng đầu, chợt phát hiện yết hầu vừa bị chạm ban nãy hơi hồng hồng đỏ đỏ, lúc này cậu mới hiểu ra hầu kết của hắn khá nhạy cảm, lại còn là một bộ phận không thể tùy tiện đụng vào
Bùi Ý nhanh chóng rút tay về, ánh mắt và suy nghĩ cứ bị ám ảnh bởi yết hầu của Bạc Việt Minh.
Cho dù là vậy, hắn cũng hơi bị nhạy cảm quá nhỉ? Cậu chỉ xượt qua một chút đã đỏ như vậy rồi! Không lẽ nơi đó… Bạc Việt Minh ý thức được bản thân vừa sơ suất, hắn nhanh chóng đổi ngữ khí, nói, “Cà vạt lệch thì cứ nói thẳng cho tôi, không cần cậu chỉnh dùm.”
Suy nghĩ bị đánh gãy, Bùi Ý như có như không trả lời một cái.
Tiếng bước chân của bác Khải dần dần tới gần, đoạn nhạc đệm đã tắt, ông còn dẫn theo một người nhân viên.
“Nhị thiếu, thứ đó vừa được đem đến, cậu muốn dùng bây giờ luôn không?”
Nghe thấy lời này, Bùi Ý bị chiếc hộp đen trên tay bác Khải thu hút. Đến khi ông đến gần, cẩn thận lấy thứ trong hộp ra, đó là mắt kính chuyên dành cho người khiếm thị.
“Gần hai tháng, cuối cùng nó cũng được giao tới.”
Từ sau tai nạn xe làm hắn bị mù, Cao Khải nhanh chóng liên hệ bên nước ngoài để mua thứ này.
Loại kính này có giá rất cao vì được thiết kế tuỳ theo yêu cầu người đeo, còn có chức năng định vị và cảm biến. Nhờ chức năng giọng nói của nó nên người đeo có thể biết được một số hoàn cảnh đang diễn ra xung quanh.
Bạc Việt Minh im lặng không nói gì, ánh mặt xuất hiện một tia chán nản.
Ngắn ngủi hai tháng, trong những lần điều trị mắt tâm lý hắn như mong chờ điều gì. Nhưng cuối cùng hắn vẫn phải chấp nhận dựa vào công nghệ khoa học.
“Nhị thiếu? Cậu muốn đeo thử không?”
“Ừm.”
Bạc Việt Minh không muốn nghĩ về chuyện đó nữa, hắn nhanh chóng thu lại sự chán nản của mình. Vị nhân viên giúp hắn đeo kính lên rồi chỉnh sửa một vài chỗ.
Một lúc sau, quá trình thích ứng đã xong.
Cao Khải nhìn Bạc Việt Minh cuối cùng cũng có thể đi lại tự do mà không bị té ngã, ông cảm thấy vui mừng và hơi hưng phấn, nhịn không được ông quay sang hỏi người bên cạnh, “Tiểu tiên sinh, cậu xem nhị thiếu như vậy có phải có tiến triển rất tốt rồi không?”
Bùi Ý nhìn chằm chằm Bạc Việt Minh đang tiến lại chỗ mình, cậu thật lòng tán thưởng, “Đẹp trai.”
“…”
“…”
Bạc Việt Minh và Cao Khải đều cảm thấy ngạc nhiên, tất nhiên cả hai không ngờ cậu sẽ nói vậy.
Sau khi lấy lại phản ứng ông cười tủm tỉm, thử xác nhận một lần nữa, “Tiểu tiên sinh, nhị thiếu đeo kính nhìn đẹp trai lắm à?”
Bùi Ý khẽ gật đầu.
Trước kia không phải cậu chưa từng thấy loại mắt kính cho người khiếm thị, nhưng vì chất liệu không phù hợp cộng với nhiều tính năng nên trông rất cồng kềnh. Nhưng Bạc Việt Minh đeo vào thì lại khác, gọng kính được cải tiến cho mỏng hơn, rất có phong cách. Gọng kính có màu bạch kim cùng với vàng kim kết hợp với gương mặt lai của hắn lại hợp đến không tưởng. Lại giống như trong phim khoa học kĩ thuật, như một robot được chế tác hoàn hảo.
Đẹp trai?
Một câu khen ngợi đẹp trai của cậu xua tan đáy lòng tối tăm của hắn. Bạc Việt Minh khẽ cong cong khoé miệng, “Được rồi, mau đi tới khách sạn đi.”
…
Buổi tiệc mừng thọ của Bạc lão tiên sinh được tổ chức ở khách sạn năm sao lớn nhất Đế Kinh, trước cửa khách sạn đậu cũng không ít siêu xe.
Bác Khải ngồi ở ghế phó lái quay đầu, “Nhị thiếu, yến tiệc lần này họ mời không ít quý tộc quyền quý tới dự.”
Ông là quản gia bên cạnh Bạc lão phu nhân 50-60 năm, hiện giờ bà ở bệnh viện không dễ dàng đi lại, Bạc lão tiên sinh khó khăn lắm mới nắm giữ được Bạc thị đầy quyền lực, dễ gì hắn không hao tâm tổn sức mở một bữa tiệc hoành tráng.
Bạc Việt Minh như nhìn rõ mọi việc, “Lão mời nhiều người như vậy xem ra rất muốn chặt đứt đường đi của tôi rồi.”
Xe ngừng trước cửa khách sạn.
“Bác Khải, bác đi với tài xế tìm chỗ đậu xe đi, cháu với Bùi Ý vào đó trước.”
“Được.”
Người hầu nghênh đón tiến lên mở cửa xe, cậu ta thấy người trong xe chính là Bạc Việt Minh liền nói, “Nhị thiếu, buổi tiệc được tổ chức ở tầng 18, tôi dẫn ngài đến đó.”
Bạc Việt Minh từ chối người hầu đỡ mình đứng dậy, hắn thấp giọng nói rõ ràng từng câu từng chữ với Bùi Ý bên cạnh, “Lát nữa đi sát theo tôi đừng chạy lung tung, cũng không được quậy phá, biết chưa?”
Bùi Ý nể tình hắn mà trả lời một tiếng. Dù sao cậu cũng chỉ đến để xem náo nhiệt, không có ý muốn nổi điên đi phá đâu.
…
Hai người được người hầu dẫn đường đi vào thính phòng của buổi tiệc, nháy mắt đã thu hút nhiều ánh mắt, các nhóm khách khứa tụm năm tụm bảy thấp giọng bắt chuyện.
“Coi kìa, ta nói Bạc nhị thiếu đó sẽ đến mà. Dù sao cũng là tiệc mừng thọ của Bạc lão tiên sinh, làm sao thiếu hắn được.”
“Cái người đi bên cạnh hắn là ai đấy? Nhìn có chút quen quen.”
“Còn có thể là ai ngoài cái tên họ Bùi điên điên khờ khờ đó! Tao dám cá tin đồn hai nhà đó liên hôn là thật, không chừng mượn bữa tiệc hôm nay công bố luôn ấy chứ!”
“Hai tên này liên hôn được luôn sao? Không khác gì đang bôi nhọ gia tộc đâu?”
Bạc Việt Minh với Bùi Ý hoàn toàn không để ý tới những ánh nhìn phán xét xung quanh, cả hai đi đến khu phòng chính dành cho khách quý.
Bạc lão tiên sinh thấy hai người tới muộn nhưng vẫn ung dung như không có gì xảy ra, đáy lòng hắn có chút không vui, nhưng ngại Bùi gia còn ở đây nên hắn chỉ dám thấp giọng trách cứ Bạc Việt Minh.
“Việt Minh, lễ nghi ta từng dạy con, con quên rồi à? Tới muộn còn không báo trước làm họ hàng hai nhà phải chờ đợi con đấy!”
Họ hàng hai nhà?
Hai bên chân mày Bạc Việt Minh nhíu lại.
Bùi Ý cũng bị từ này làm cho sốc không nhẹ, cậu lén lút nhìn những người xung quanh.
Bùi Như Chương lại giở chiêu đến trước mặt người khác làm bộ làm tịch, “Bạc lão tiên sinh à, không cần gấp gì nhiều. Do đôi mắt nhị thiếu không thấy đường với lại đi với Tiểu Ý “không hiểu chuyện” nhà tôi thì như vậy là sớm rồi. Không muộn không muộn.”
Khoảng thời gian trước nháo nhào ở Bùi gia một trận, giờ Bùi lão gia sợ bị mất mặt, trong buổi tiệc đông người càng sợ hơn, vì thế ông lấy lý do bị bệnh không đến được.
[Này là cái vụ bà người hầu ăn cắp đồ nè]
Trừ hai vợ chồng Bùi Như Chương thay mặt cho bên Bùi gia tham dự còn có một người con trai đi theo. Bùi Ý ngưng ánh mắt, không nghĩ nhiều cũng biết cậu ta là ai. Cậu ta là em họ trên danh nghĩa của Bùi Ý, cũng chính là nam chính của cuốn tiểu thuyết “Hào môn thác ái” này, Bùi Hoán.
*【煥發】hoán phát [huànfa] Sáng sủa, phấn khởi, phơi phới.
Đương nhiên để trở thành ‘nam chính’ chắc chắn phải có giá trị nhan sắc cao rồi, theo như nguyên tác hình dung: “Đôi mắt phảng phất như những vì sao trên dãy ngân hà, chúng đặc biệt đẹp đẽ, nốt ruồi lệ giống như một tinh tú cô đơn đang bỏ trốn, dù vậy ánh hào quang vẫn không giảm. Người cũng như tên, hắn đứng bất kì nơi nào cũng toả ra một ánh sáng lộng lẫy thuộc về hắn.”
“……”
Bùi Ý nhìn người được miêu tả trong sách cùng với người ở ngoài, cậu cố nén để không phải bật thốt một câu: Chỉ vậy thôi hả?
Nói hắn đẹp thì có đẹp, nhưng cũng không đến nổi kinh thiên động địa.
Chỉ có thể nói do tác giả nóng lòng muốn dùng hết vốn từ ngữ hoa lệ trau chuốt cho đứa con tinh thần của mình.
“Tiểu Ý, mấy tuần này con sống ở nhà Bạc gia như thế nào?”
Bùi Như Chương chỉ nói một câu đã lập tức kéo suy nghĩ của Bùi Ý trở về, trên mặt vẫn tỏ ra vẻ quan tâm thân thiết, “Con từ nhỏ tới lớn chưa đi xa nhà lâu như vậy, ông nội với chú và dì đều rất lo lắng cho con.”
Đặng Tú Á đi cùng với chồng mình yên lặng thở phào một hơi, lần trước sự việc của bảo mẫu làm liên luỵ tới bà, còn là lần đầu tiên sau khi kết hôn bà bị Bùi Như Chương tát một cái rõ đau. Sau này hắn tự mình đi xin lỗi, rước bà từ nhà mẹ đẻ quay về mới coi như kết thúc êm đẹp.
Nhưng bây giờ nhìn thấy tên Bùi Ý chuyên gây rắc rối này, Đặng Tú Á cảm thấy trước giờ mình vẫn còn quá hiền!
Bà nhìn một lượt các quan khách xung quanh rồi mở màn cho sân khấu, “Đúng vậy, Tiểu Ý không còn ở nhà nữa làm dì cảm thấy rất trống vắng.”
“Bạc lão tiên sinh, Bùi Ý của chúng ta từ nhỏ không có ba mẹ, thân là dì nó, tôi luôn luôn coi như con ruột mà chăm sóc.”
Đặng Tú Á thở dài, có chút xúc động nói, “Chi phí quần áo ăn uống Tiểu Hoán có, Tiểu Ý cũng có đủ, thứ Tiểu Hoán không có tất nhiên Tiểu Ý phải có, đều do tôi quá lo lắng sợ thằng bé bị đám người hầu khinh thường.”
Từng câu từ phát ra đều rất tự nhiên, tất nhiên do bà ta sử dụng kỹ thuật, dùng âm lượng vừa đủ thu hút sự chú ý của quan khách xung quanh.
Thấy mọi người đều đặt sự chú ý qua bên này, đúng như Đặng Tú Á mong đợi.
Nếu tin đồn vị bảo mẫu kia đối xử tệ với Bùi Ý được truyền ra thì như thế nào? Ngoại trừ Bùi Ý ra, còn lại không có ai biết sự việc đó.
Bọn họ làm vậy thì Bạc lão tiên sinh sẽ bị truy hỏi không ít.
Dù sao giữa các gia đình quyền quý, điều quan trọng là tình cảm hữu nghị.
Chuyện đã qua thì cứ cho qua, bọn họ vẫn đang cố bảo vệ cái danh “Người chú người dì tốt bụng.”
Lần trước vừa ăn tát, bây giờ lại muốn bị nữa à.
Bùi Ý nhìn sắc mặt Bùi Như Chương và Đặng Tú Á, trong lòng đầy sự chán ghét, cậu muốn ‘nổi điên’ xé rách mặt nạ người của đôi vợ chồng này. Nhưng cậu vẫn chưa quên lời dặn của Bạc Việt Minh trước đó.
“Không được quậy phá.”
Đúng vậy, không được quậy phá.
Chờ lát nữa tuyên bố chuyện liên hôn xong thể nào cũng trở thành trò cười của bàn dân thiên hạ. Nếu cậu lại ‘nổi điên’ gây sự chỉ sợ mặt mũi Bạc Việt Minh cũng không còn.
Bùi Ý suy nghĩ liên miên vài giây, cậu còn tìm cách cách dối mặt với vợ chồng Bùi gia
“Bùi Ý.”
Bàn tay bỗng bị nắm lấy, truyền tới một chút cảm xúc lạnh lẽo, Bùi Ý rũ mắt nhìn.
Bạc Việt Minh nắm lấy cổ tay của cậu kéo nhẹ đến mức khó phát hiện, hắn tiến lên một bước, “Quần áo thức ăn không thiếu? Sợ bị người hầu khinh thường?”
Giọng điệu Bạc Việt Minh trầm ổn nhưng đem lại cảm giác như sắp có một cơn bão ập đến. Thân hình cao lớn 1m9 của hắn dễ dàng che chở Bùi Ý phía sau.
Bùi Ý nhìn cổ tay lạnh ngắt của hắn, cảm giác bực bội trong lòng vơi đi, cậu dứt khoát đứng im không nói lời nào.
Không ngờ Bạc Việt Minh đột nhiên lên tiếng, Bùi Như Chương cùng Đặng Tú Á nhìn nhau, cảm thấy có chút không ổn, “Nhị thiếu, ngài đây là?”
“Tôi nghe nói…”
Bạc Việt Minh trực tiếp ngắt lời họ, vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của bọn họ, “Bão mẫu Bùi gia từng thừa nhận các người ra lệnh bà ta đánh Bùi Ý, kích thích cho cậu ta phát điên, hai người giải thích đi?”
“……”
Giong điệu chất vấn bình ổn nhưng lại như một cú tát lớn, nháy mắt vợ chồng Bùi thị cứng đờ.