Chương 10: 1
Chuột hôi bẩn thỉu?
Nghe có khác gì đang chửi xéo không cơ chứ?
Vết cào ở ngực đau càng thêm đau, Bạc Vọng nhìn khuôn mặt vô tội của Bùi Ý, cơn tức nuốt không trôi.
“Bùi Ý, mày nói ai bẩn thỉu?”
“……”
Được được, tới lượt mình lên sàn rồi.
Bùi Ý thấy được cơn ức nghẹn trong mắt Bạc Vọng, cậu nhịn cười nghiêm túc nói, “Đúng rồi, Thanh Tra chỉ bắt chuột hôi.”
Bạc Việt Minh đứng ở bên cạnh làm sao không nghe thấy ẩn ý trong câu đó?
Dù không nhìn thấy biểu cảm của Bạc Vọng, Bạc Việt Minh vẫn có thể tưởng tượng ra hình ảnh chật vật của hắn.
Lúc trước tỏ ra ghét bỏ với Bạc Quan Thành, bây giờ còn nói chuyện ẩn ý với Bạc Vọng, Bùi Ý nhìn ngốc ngốc khờ khờ nhưng nói một câu lại gãi trúng điểm chí mạng làm kẻ địch phải
mất mặt.
Bạc Việt Minh nghiêng đầu nhìn thẳng vào Bùi Ý, trong lòng thoảng qua sự nghi ngờ, chẳng lẽ là do trùng hợp thật? Hay là, Bùi Ý là sói đội lốt cừu? Không thì năng tự nhiên?
Bạc Việt Minh chớp mắt suy nghĩ, xong lại nghe thấy tiếng hít thở nặng nề từ Bạc Vọng, hiển nhiên là bị chọc giận rồi.
“Bạc Vọng, tình trạng của Bùi Ý hẳn cậu biết rõ, cậu ta không có ý gì khác, đừng nghĩ nhiều quá.”
Bạc Việt Minh vờ như không biết chuyện gì vừa xảy ra ban nãy, ý trong ý ngoài đều cố ý bênh Bùi Ý, “Con mèo kia được nuôi thả trong sân, ngày nào chẳng chạy lung tung bắt chuột.”
“……”
Bùi Ý nghe thấy Bạc Việt Minh giải thích một cách nghiêm túc, suýt chút nữa đã mất kiểm soát. Hắn chỉ nói lại phân nửa câu của cậu, dễ dàng khiến người khác tin tỷ rằng cậu không cố tình nói vậy.
Nói lần một lại muốn nói lần hai!
Bạc Vọng từ nhỏ đến lớn làm gì bị sỉ nhục như vậy, “Các người nói đủ chưa?”
Vô tình hay cố tình cũng vậy, dù sao đều do Bùi Ý nói trước, Bạc Vọng tức giận muốn ra tay đánh người.
“Tao đã cho mày lên tiếng chưa?”
Ánh mắt Bùi Ý thay đổi, ngay khi cậu chuẩn bị đỡ cú đánh thì bỗng dưng có người tiến lên trước cậu.
Bạc Việt Minh như có siêu năng lực biết trước, một phát chuẩn xác bắt lấy tay Bạc Vọng dùng sức hạ xuống.
“Trên đất nhà tôi còn dám ra tay?”
Bạc Vọng giật mình, gương mặt toát ra vẻ đau đớn, lực đạo trên cổ tay rất mạnh có cảm giác như xương sắp bị bẻ gãy đến nơi.
“Bạc Việt Minh!”
Bạc Vọng kêu gào vùng vẫy muốn thoát ra, ngay khi đối mặt với ánh mắt của Bạc Việt Minh, hắn bất giác run sợ.
Đôi con ngươi vốn bị bao phủ một tầng sương mù giờ đây có thể thấy rõ sát khí bên trong, liếc một cái cũng đủ khiến đối phương lạnh sống lưng từ đầu xuống chân.
Cả người hắn toát ra khí lạnh, so với bộ dáng thường ngày còn đáng sợ hơn nhiều!
Bạc Vọng vô cớ sợ hãi Bạc Việt Minh, cổ họng hắn lên xuống, trước giờ hắn luôn cố khiêu khích Bạc Việt Minh nhưng chỉ nhận lại sự thờ ơ lạnh lẽo, vậy mà bây giờ đối phương có gan động vào mình?
Bạc Vọng vươn cánh tay khác quơ quơ trước mặt Bạc Việt Minh, xác nhận hắn vẫn không thấy đường mới mạnh miệng nói, “Bạc nhị thiếu, tôi khuyên…khuyên anh đừng đụng vào tôi!”
“Bây giờ bà nội đang nằm viện, không có ai bảo vệ cho anh đâu!”
Trước khi hắn kịp dứt lời, Bạc Việt Minh lại tăng lực độ trên tay, ánh mắt đã đen như hố sâu không đáy.
“Đúng vậy, mắt tôi không thấy đường, người trong nhà không ai theo phe tôi, cậu cho rằng tôi sẽ sợ mấy câu uy hiếp vô dụng này à?”
Tục ngữ nói không sai, đầu trọc làm gì sợ bị nắm tóc.
Bạc Vọng hắn đau đến mặt trắng bệch, đột nhiên lại hơi hối hận vì khiêu khích Bạc Việt Minh.
Cứ tưởng hắn bị mù thôi, không lẽ mù cũng có thể làm hắn vặn vẹo như vậy?
Giờ nhìn Bạc Việt Minh làm gì còn khí chất của nhị thiếu gia gì gì? Căn bản không khác gì một tên điên!
“Bạc Vọng, nơi này không phải nơi mà cậu có thể tuỳ tiện thể hiện uy quyền. Lúc trước xưng anh em là do có mặt bà nội, giờ cũng không cần phải giả vờ nữa, mong cậu nhớ kĩ.”
Bạc Việt Minh lạnh giọng cảnh cáo, hất bỏ tay Bạc Vọng ra.
“……”
Bạc Vọng cầm lấy cổ tay phải bị siết đỏ tức đến phát run, nhưng hắn không dám đụng vào Bạc Việt Minh nữa, vì thế đành trừng mắt nhìn Bùi Ý đang núp ở sau lưng người kia.
“Mày nhớ mặt tao!”
Nói xong câu này hắn nhanh chóng rời đi.
Bùi Ý nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của Bạc Vọng, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
Hắn vốn dĩ tới để chế giễu, vậy mà chính hắn lại trở thành trò cười!
Đúng là tự lấy đá đập chân mình.
Giải quyết xong vị khách không mời mà tới, Bạc Việt Minh hơi nghiêng người, “Bùi Ý.”
Bùi Ý chậm rãi thu hồi tầm mắt nhìn qua, vẻ lạnh lùng ban nãy đã biến mất sạch sẽ, hắn nhíu mày hỏi, “Sợ à?”
Bùi Ý lắc lắc đầu, quên mất phải nói chuyện. Sợ nhưng thật ra cũng không không sợ lắm, chẳng qua sự việc xảy ra không như cậu đoán.
Dựa theo nguyên tác trong truyện, trước đó Bạc Việt Minh cho dù không cam lòng hay gì đều phải cố gắng nhẫn nhịn, rồi từ đó mới dẫn đến giai đoạn hắc hoá vặn vẹo sau này.
Bầu không khí chợt yên tĩnh đến đáng sợ.
Bạc Việt Minh còn tưởng Bùi Ý bị mình doạ sợ, hắn nhẹ giọng giải thích, “Ban nãy cậu nói mấy câu đó Bạc Vọng mới tức giận, tôi mà không đe doạ đuổi hắn đi chắc chắn hắn sẽ lại đến đây gây sự.”
Người bên ngoài nhìn vào đều thấy cả hai bị trói buộc với nhau do ‘liên hôn’, bây giờ cả hai hệt như đang trên cùng một chuyến tàu.
Đối với Bạc Việt Minh mà nói, chỉ cần Bùi Ý không tự tiện đụng vào đồ của mình thì việc công hay việc tư hắn đều sẵn sàng trợ giúp một tay.
“……”
Bùi Ý sửng sốt, không ngờ rằng Bạc Việt Minh lại suy nghĩ cho cậu.
Chờ mãi vẫn không nghe thấy Bùi Ý trả lời, hẳn bất đắc dĩ thở dài, “Nghe không hiểu thì thôi, cậu chỉ cần biết sau này gặp hắn là phải né xa, biết chưa?”
Bùi Ý cong môi, nhanh chóng đáp lại, “Vâng.”
Cậu nhớ tới vết cào ở ngực của Bạc Vọng ban nãy, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác lo lắng.
Hắn ta ở Bạc gia được mọi người nuông chiều, việc này mà để Bạc lão gia với Bạc phu nhân biết chẳng phải lại rước thêm một đống phiền phức lên người Bạc Việt Minh sao?
Bùi Ý vừa vụng về vừa chân thành hỏi, “Lỡ cậu ta nói cho người khác biết thì làm sao?”
Bạc Việt Minh cuối cùng cũng nghe cậu nói chuyện, khuôn mặt đều thả lỏng, “Bạc Vọng cậu ta rất sĩ diện, cho dù muốn trả thù cũng sẽ không công khai thu hút sự chú ý của người khác.”
Đi tới nhà người ta kiếm chuyện ngược lại còn bị thương mất mặt chạy về nhà. Tính cách hắn như vậy làm sao dám oang oang chuyện này ra cho mọi người xem?
“Tóm lại, thấy mặt cậu ta là phải chạy thật xa, hiểu chưa?”
Bùi Ý vâng một tiếng.
Khi Bạc Vọng đi xa, hai người đứng trước cửa cũng chẳng làm được gì.
“Về phòng đi.”
___________________________
P/s: Tui đăng trước khúc này, xíu nữa tui đăng nốt phần sau rồi chương 11 luôn nhee ಥ‿ಥ
Với mấy bồ thấy tui nên sửa lại tên bé mèo không á, tên gốc là Tham Trường, mà tui dịch thành Thanh Tra, lúc đó tui thấy giống nghĩa nên tưởng dịch đúng. (*꒦ິ꒳꒦ີ)