Chương 1
Rất nhanh ngoài cửa phát ra tiếng kêu lớn, “Tiểu thiếu gia, cậu làm gì trong đó mà lâu vậy? Bùi tiên sinh đã dọn xong đồ đứng ở cửa chờ người! Nếu để chậm trễ chuyện quan trọng thì không ai giúp được người nữa đâu!”
Bùi Ý trầm tĩnh hồi lâu bỗng nhúc nhích.
Cậu vươn đôi bàn tay xinh đẹp tháo chiếc vòng ngọc bội trên cổ ra, vứt đại trên giường rồi đi đến cửa phòng.
Vừa mới tới gần cửa, vì cửa không khoá nên đột nhiên có người dùng lực mạnh đẩy từ ngoài vào, suýt chút nữa va trúng Bùi Ý.
Dì bảo mẫu trung niên cũng cảm thấy nguy hiểm nhưng trên mặt lại chẳng mảy may một ý xin lỗi nào
“Giờ mới chịu ra sao?”
“Cậu có thể làm thân với Bạc gia là may mắn lắm rồi! Một tên ngốc còn bày đặt từ chối?”
Bùi Ý nhìn chằm chằm sắc mặt của vị bảo mẫu cao cao tại thượng này, đến mức bà ta chẳng phát hiện ra khí lạnh trong mắt cậu.
Bảo mẫu quên mất thân phận mà buông lời quở trách, đến khi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cậu thì giật mình im lặng. Bùi Ý lười bố thí cho bà ta ánh mắt, cất bước vòng qua người bà mà đi.
Bảo mẫu nhìn chằm chằm Bùi Ý rời đi, hơi khó hiểu mà nghĩ thầm
‘Tên ngốc này khôn ra rồi sao?’
Ánh mắt ban nãy so với hồi trước hoàn toàn khác xa, trông rất đáng sợ!
Đến khi bà nhìn thấy Bùi Ý vẫn mặc áo dài tay kín mít kia, sự kinh ngạc ban nãy biến mất, thay vào đó là lời châm chọc.
“Đổi tính cái gì chứ? Trời nóng thế này còn mặc quần áo như vậy, đúng là tên ngốc!”
Bà ta thầm nói, lén lút vào phòng ngủ của cậu.
…
Bùi Ý mới ra biệt thự thì thấy một chiếc màu đen xe đậu ở cửa.
Cửa sổ sau xe hạ xuống, người đàn ông trung niên ló đầu ra, nhìn Bùi Ý tới muộn mà vẫn khoan thai như vậy, chân mày nhíu lại lộ vẻ khó chịu, “Còn đứng ngay ngốc ở đó làm gì? Mau lên xe!”
Bùi Ý thầm cười lạnh, chậm rì bước tới phía sau xe mà mở cửa ngồi xuống.
Xe nhanh chóng khởi động.
Người đàn ông trung niên bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói, “Chờ lát nữa đến Bạc gia mày cứ theo sát tao, dù có bước vào cửa nhà này cũng chưa đến lượt mày lên tiếng”
“Đừng có ngu ngốc làm cho Bùi gia mất thể diện, không thì đừng trách tao không bỏ qua cho mày!”
Bùi Ý mắc điếc tai ngơ vờ không nghe thấy, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người đàn ông nhìn dáng vẻ này của cậu, tức giận nói “Trong đầu mày đều chứa thứ vớ vẩn, có nói chắc cũng chả hiểu gì.”
“……”
Bùi Ý cảm thấy hơi buồn cười.
Không rõ?
Vừa xuyên không là xuyên thẳng vào quyển sách này, chỉ mình cậu rõ hơn bất cứ ai. Quyển sách này tên là《 Hào Môn Thác Ái 》là một quyển tiểu thuyết đam mỹ máu chó!
Tóm tắt thì vai chính Bùi thiếu gia bị tráo đổi thân phận, nhờ vào thực lực của bản thân mà vươn lên, được các gia đình địa vị cao để ý, kết thúc bộ truyện là tìm được người trong lòng cùng nhau xây dựng sự nghiệp.
Tất nhiên, nhân vật chính trong sách họ Bùi không phải là Bùi Ý.
Tuy cũng là họ Bùi, cũng là Bùi thiếu gia, nhưng nguyên chủ Bùi Ý chỉ là một nhân vật pháo hôi, ba thì mất sớm, mẹ thì không thấy đâu.
Năm nguyên chủ mười tuổi, bị người ta đẩy xuống hồ suýt chết đuối, đến khi tỉnh lại thì thành một đứa trẻ ngốc nghếch. Những ngày bình thường cậu đều im lặng như người câm, nhưng lâu lâu lại phát điên, sớm trở thành trò cười được đồn đại trong kinh thành. Vì vậy mà đến cả bảo mẫu cũng có gan leo lên đầu cậu ngồi.
Người đàn ông ngồi kế cậu là chú của nguyên chủ, hiện tại toàn bộ tập đoàn đều do Bùi Như Chương quản lí. Hắn giành được cái mác ‘yêu thương cháu trai’ nên được coi là có tiếng. Mỗi lần dự tiệc đều mang theo nguyên chủ ăn mặc đoan trang, đi một vòng quanh buổi tiệc, sau lưng lại đối xử với cậu không bằng một con chó.
Hắn suốt ngày nhốt nguyên chủ trong phòng ngủ, một ngày ba bữa cứ thế mà đưa cơm, hắn mà có không vui thì đều lôi cậu ra đất đánh mắng. Lợi dụng việc cậu đã qua 22 tuổi, nghe theo Bạc gia xúi giục mà coi cậu thành quân bài cho lợi ích thương nghiệp của hắn, hại cậu phải kết hôn với nhị thiếu gia họ Bạc mắt mù kia.
Này mà gọi là chú ruột á?
Chẳng khác gì tên lòng lang dạ sói, thật ra chỉ muốn nguyên chủ chết quách đi cho rồi!
Hai hôm trước, nguyên chủ nghe tin kết hôn như bị thứ gì kích thích, phát điên chạy ra sau nhà nhảy xuống hồ. Không chừng nhờ việc này mà cậu mới dễ dàng xuyên vào cơ thể Bùi Ý này.
Bùi Ý nhìn những khung cảnh lướt qua từ cửa sổ, cố gắng nhớ lại những nội dung trong cuốn tiểu thuyết này,《 Hào Môn Thác Ái 》 miêu tả về Bùi Ý không nhiều, nhưng gọp lại cũng đủ hiểu những tình tiết dẫn đến cái chết.
Bùi gia với Bạc gia vì công việc nên mới liên hôn, Nhị thiếu gia họ Bạc cũng chẳng ưa nguyên chủ, ngày thường chẳng hề để ý đến cậu.
Sau này Bạc gia bắt đầu lục đục tranh chấp quyền lợi, nguyên chủ vô dụng bị đuổi khỏi nhà, chờ đến khi Bạc gia báo án thì thứ tìm được lại là thi thể chết thảm giữa sông.
Không đụng không chạm bất kì ai, nhưng vẫn bị cuốn vào tranh đấu bắt buột pháo hôi phải kết thúc vai diễn.
Bùi Ý nghĩ đến cái kết cục vô lí này, trong lòng thầm giơ ngón giữa với cái cốt truyện này.
Không còn gì để nói.
Hận nhất chính là bản thân mình.
…
Chiếc xe rất nhanh đã đến trang viên Bạc gia. Bùi Như Chương và Bùi Ý được người hầu dẫn dến phòng tiếp khách nhà họ Bạc.
Đứng đầu là Bạc lão gia gật đầu chào hỏi, “Bùi đổng, đã lâu không gặp, hiện tại đứa cháu nội của ta mắt có chút vấn đề, không tiện ra tiếp đón, làm phiền ngài đi một chuyến rồi.”
“Bùi lão gia, sau này chúng ta đều là người một nhà, không nên khách khí như vậy chứ.” Bùi Như Chương chủ động mượn quan hệ hai nhà mà nói, “Đây là cháu trai của tôi, tên Bùi Ý”
Ban nãy trên xe còn rất chán ghét cậu, vậy mà bây giờ lại này một bộ dạng giả vờ tốt bụng, “Tuy thằng bé đầu óc hơi ngốc, nhưng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.”
Hắn ngầm ám hiệu với Bạc gia là Bùi Ý ‘nghe lời’ đồng ý với mối hôn sự này.
“Nhìn khắp chốn Đế kinh này, ai mà không biết Bùi đổng lương thiện dễ mềm lòng? Luôn chăm sóc cho cháu trai này, coi như người thân mà nuôi lớn bên mình? Thằng bé nhất định chỉ nghe lời ngài.”
“Haha, Bùi lão gia quá khen.” Bùi Như Chương được nịnh đến thoải mái, thuận miệng ra lệnh Bùi Ý, “Tiểu Ý, mau tới chào hỏi đi.”
“……”
Chào hỏi?
Vẫn ngu ngốc giữ thể diện giống như trước cho ông à?
Bùi Ý nhìn mọi người trong Bạc gia, trong lòng thầm tính toán. Được được, vậy tôi sẽ diễn vai ngốc với ông.
Vừa nghĩ xong, cậu chạy đến cướp lấy nước trà mà quản gia vừa bưng lên, cố tình làm đổ.
Loảng xoảng!
Cái ly chuẩn xác đổ vào cổ chân Bùi Như Chương, khiến hắn vừa nóng vừa tức đến run người, nụ cười làm bộ làm tịch trên mặt hắn cứng đờ.
Nhiêu đây vẫn chưa đủ! Bùi Ý đổi ly nước xong còn cố tình kéo dãn khoảng cách với Bùi Như Chương. Bày ra sự ghét bỏ, chí mạng rồi!
Mọi người trong Bạc gia hai mặt nhìn nhau, ai cũng nhìn ra điểm kỳ quặc.
Chỉ mới gọi một tiếng mà làm cháu trai ngốc này kháng cự kịch liệt như vậy? Chỉ sợ Bùi Như Chương ở nơi mọi người không thấy đối xử với Bùi Ý không ra gì.
“……”
Bùi Như Chương ngậm một cục tức trong lòng, không ngờ hắn cân nhắc cho cháu trai này như vậy mà bây giờ cậu lại dám bôi xấu mặt mũi hắn trước mặt nhiều người.
Cùng lắm là ở bên ngoài được cái danh ‘người chú tốt’ tự xưng, ai cũng biết Bùi Ý là một tên khờ, nên dù hắn có mắng có đánh cũng không thể.
Bạc lão gia nhìn đống lộn xộn trên đất, giọng nói dường như có chút gấp gáp,”Bùi đổng, không còn gì nữa sao?”
“Không còn việc gì.”
Bùi Như Chương cắn răng, miễn cưỡng gượng cười, “Xin lỗi, để mọi người chê cười rồi.”
Vừa dứt lời, một người đàn ông trông hơi trẻ đứng lên, “Chắc là tiểu thiếu gia cảm thấy nhàm chán, ông nội, Bùi đổng, con xin phép dẫn thằng bé đi gặp Việt Minh?”
Người tên Bạc Việt Minh chính là đối tượng bạn đời của Bùi Ý.
“Cũng được, ban nãy người hầu nói Việt Minh ngồi ở trong sân vườn, Quan Thành, dẫn Bùi Ý qua đó đi.”
Bùi Như Chương thấy cơ hội, liền bắt dời để dời đi sự xấu hổ, “Vậy làm phiền đại thiếu đưa cháu trai nhỏ của ta đến đó rồi.”
Lần này gặp mặt nhau đều dựa vào cái cớ ‘hôn sự’ này, nhưng thật sự là vì hai bên nhà ký tên hợp tác dự án, hai người trong cuộc càng không liên quan đến công ty càng tốt, cũng không sợ Bùi Ý sẽ gây hoạ.
Bạc Quan Thành được sự cho phép, vững bước đi tới bên cạnh Bùi Ý, “Tiểu thiếu gia, tôi đưa cậu ra ngoài hít thở không khí nhé? Trong vườn có nhiều đồ ăn ngon lắm đó.”
Bùi Ý nghe câu này không khác gì đang dỗ dành trẻ con, làm cậu nổi hết da gà da vịt.
Chẳng qua hôm nay cậu đến đây để gặp Bạc nhị thiếu, không muốn lãng phí thơi gian với vị chú ruột kia, nên đồng ý đi theo Bạc Quan Thành.
Khu vườn của Bạc gia chiếm diện tích rất lớn, trừ nhà chính ra thì hầu như ai cũng có một khuôn viên trong biệt thự của mình.
Bùi Ý tận dụng cái danh hiệu ‘ngốc ngốc khờ khờ’ mà đi một đường cậu phải quẹo phải, rồi quẹo trái, trong lòng thì âm thầm ghi nhớ đường đi ở đây.
Một lúc sau, Bạc Quan Thành đưa cậu tới khuôn viên giữa biệt thự, vừa bước vào cửa hàng rào, cậu thấy một người đang ngồi ở hoa viên gần đó.
Đối phương nhìn có chút giống người lai, nhìn qua khá trắng, hắn mặc một chiếc áo màu trắng bạc, quần tây bao lấy đôi chân dài tăm tắp, dù cho có ngồi cũng có thể thấy hắn rất cao.
Dường như nghe được tiếng bước chân, hắn hướng về phía âm thanh mà hơi hơi nghiêng đầu.
Đôi đồng tử màu lam kia nhìn có chút xám bệnh, như là viên ngọc bích thần bí được bọc bởi những tầng sợi nhỏ, nhìn không rõ lắm. Nhưng lại mang dáng vẻ xa cách, đừng đến gần ta.
Bùi Ý hơi hơi nhăn mày, vừa nhìn liền biết không ai khác là nhị thiếu gia Bạc Việt Minh.
Chậc.
Không hổ danh trong nguyên tác, hắn là người dám đối đầu trực tiếp ganh đua với vai chính công, mặc dù ngồi lầm lì an tĩnh như vậy, nhưng chắc chắn hắn không hề đơn giản!
Nếu nguyên chủ Bùi Ý được gọi là một pháo hôi không đáng kể, thì Bạc nhị thiếu gia lại thủ vai nhân vật phản diện quan trọng.
Lướt qua phần quan hệ huyết thống phức tạp gì đó đi, Bạc Việt Minh tốt nghiệp một trong những trường đại học có danh tiếng, sau ra trường liền vào xí nghiệp của gia tộc mà phụ giúp, không đến ba năm hắn khiến cho cấp dưới đầu tư hạng mục phát triển gần chục tỷ.
Vừa có tiền vừa có tài vừa có nhan sắc, quá hoàn hảo!
Mỗi tội đã là ‘vai ác’ thì đều phải hắc hoá.
Hai tháng trước, vụ việc Bạc Việt Minh bất ngờ gặp tai nạn giao thông làm ầm ĩ khắp nơi, sau khi tỉnh lại thì đôi mắt đều mù.
Dựa theo trong sách miêu tả, hắn ở trong Bạc gia bị anh em tính kế hãm hại. Rất nhanh từ một quý công tử trên đỉnh cao sự nghiệp người người khen ngợi, đùng một phát ngã xuống bùn lầy, bị người đời xung quanh trào phúng, cười đến vặn vẹo.
Chỉ tiếc, những tên ỷ hắn ngã mà giẫm đạp đều không biết rằng, sau này bệnh mắt của hắn chẳng những tốt hơn, mà còn trở thành người cầm quyền Bạc gia, trả thù những kẻ đã hãm hại hắn.
Bạc Quan Thành tiến lên hai bước, phá vỡ sự yên lặng, “Việt Minh, anh biết em lại trốn ra chỗ này mà. Ông nội kêu anh đưa cậu chủ nhỏ đến gặp em, để quen biết nhau một chút.”
Hắn nhìn thoáng qua Bùi Ý, khoé miệng hơi nhếch, “Trưởng bối hai nhà muốn đưa cậu ta vào đây càng sớm càng tốt, còn về lãnh chứng hay hôn lễ sau này làm cũng được.”
Bạc Việt Minh thong dong cầm tách cà phê mà uống, như có như không mà liếc hai người đối diện, “Anh hai cứ đùa, em bị mù như vậy thì nhìn kiểu gì? Đến bản thân còn chưa chăm sóc tốt được, để các vị trưởng bối phải nhọc lòng rồi.”
“Tại anh nhanh mồm nhanh miệng mà nói sai.”
Bạc Quan Thành không mặn không nhạt mà xin lỗi, lại lên tiếng an ủi, “Việt Minh, còn chưa đủ ba tháng, bác sĩ nói, đôi mắt này vẫn còn hy vọng cứu chữa, em đừng có bi quan ủ rũ như thế.”
Bạc Việt Minh rũ mắt, đôi mắt vô hồn nhìn vào tách cà phê, “Nghe nói Bùi thiếu gia này tâm thần không bình thường, nếu cậu ta không muốn kết hôn với em, chẳng lẽ hai nhà chịu để yên không ép buộc liên hôn?”
Đám người hầu xung quanh bắt đầu nhìn chòng chọc về phía này. Còn hai anh em lại bắt đầu ‘đấu tranh’ với nhau, Bùi Ý so với ai cũng đều hiểu rõ hơn hết.
Bạc Quan Thành bề ngoài nhìn nho nhã, lễ phép, nhưng khi mở miệng ra toàn những lời ác ý. Trái với Bạc Việt Minh, hắn chỉ có nhược điểm là bị mù, theo hắn ít ra còn có chỗ đứng.
Ai cao ai thấp, còn không nhìn ra sao?
“Việt Minh, em đó giờ rất thông minh, hôn sự này không liên quan tới việc em có thích hay không, hai nhà kết giao với nhau, lợi ích như thế nào thì ai chả biết.” Bạc Quan Thành đắc ý mà chỉnh sửa chiếc đồng hồ đeo trên tay, “Thêm nữa, làm thế nào mà em biết tiểu thiếu gia không thích em?”
Bạc Quan Thành nói xong liền sực nhớ, xoay người tới gần Bùi Ý dò hỏi, “Tiểu thiếu gia, người này chính à bạn đời của cậu, sau này cậu phải chuyển đến Bạc gia sống cùng với Việt Minh, cảm thấy như thế nào? Thích không?”
Hắn nghe đồn cậu chủ nhỏ này biết được chuyện phải kết hôn, thế là phát điên quậy phá, khóc lóc đòi rời khỏi Bùi gia, kêu không cần bạn đời.
Bây giờ dù cậu có nguyện ý hay không, quyền quyết định cũng chẳng do cậu quyết, hai nhà đã âm thầm tính toán hết rồi.
Bạc Quan Thành ước gì cái tên ngốc Bùi Ý này lại phát điên, trước mặt mọi người bày trò phá hoại, làm cho người hầu trong Bạc gia thậm chí cả Đế kinh đều biết mà cười nhạo Bạc Việt Minh.
Bạc thiếu gia bây giờ còn bị cả tên phế vật ghét bỏ!
Bạc Quan Thành dụ dỗ, “Cậu Bùi đừng sợ, cậu nhìn thử xem, có thích em trai của ta hay không?”
“……”
Bạc Việt Minh nhìn ra ý đồ xấu xa của hắn, đôi mắt xám bệnh loé lên vài tia tức giận.
Bùi Ý hiểu rõ nội tâm thâm độc trong dáng vẻ an tĩnh kia, cậu nhìn về phía người đàn ông nhìn cậu chằm chặp kia, âm thầm quyết tâm xác định mục tiêu của bản thân.
Từ giờ phải sống ở Bạc gia, Bùi Ý lên kế hoạch thuận theo mối hôn sự này, ở nhờ Bạc gia, cậu sẽ không tự bế làm một tên ngốc câm câm kia nữa.
Một tên ngốc thì nên tỏ ra dáng vẻ vui buồn như thế nào?
Không thích thì cứ mạnh dạn đẩy ra, thích thì đoạt lấy ôm trong lòng. Vừa nghĩ xong, Bùi Ý liền dùng hết sức đẩy Bạc Quan Thành ra xa, còn không quên mắng hắn, “Tránh ra đi! Ông xấu xí thật đó, tui không thích ông!”
“……”
Người hầu xung quanh mắt chữ O mồm chữ A đứng ngớ người.
Đẩy Bạc Quan Thành ra xa còn chưa đủ, cậu liền chạy tới chỗ Bạc Việt Minh tỏ ra thân thiết.
Cậu nhìn hắn, lộ ra một nụ cười vừa ngượng ngùng vừa si mê, giọng ngọt ngọt ngào ngào mà kêu, “Thích, muốn kết hôn, chồng ơi~”
“……”
Bạc Việt Minh bưng tách cà phê mà tay run cầm cập, ánh mắt âm trầm ban nãy lộ ra vẻ kinh ngạc, “Cậu vừa mới gọi tôi là cái gì?”
_____________________
Tui vừa edit xong là up liền nè, còn hơi non tay nên chỗ nào cấn mấy bạn cứ góp ý mạnh dạn nhaa ಥ‿ಥ
Có 1 chương thôi mà dài quá trời