Chương 18: Thích anh
Giang Thành Văn vừa rời khỏi phòng hút thuốc thì thấy thư ký sải bước trên hành lang, dè dặt gõ từng tiếng lên cánh cửa phòng Giám đốc: “Ngài Úc, tôi có thể vào không?”
Chị ta chờ giây lát thì có tiếng gọi vào.
Gã đàn ông ngồi sau bàn làm việc ném văn bản xuống, chân mày cau chặt nhìn thư ký: “Có chuyện gì?”
“Dưới lễ tân chuyển lời rằng…” Thư ký biết gã đang ở trong tâm trạng xấu, uyển ngữ nói, “có người tự xưng là Thẩm Miên muốn gặp sếp ạ.”
Úc Trầm lộ vẻ sửng sốt, cau mày cầm di động lên xem rồi đặt lại xuống, bảo: “Dẫn nó lên đây.”
Ra khỏi thang máy cùng cô thư ký, Giang Thành Văn cũng tan làm đi lấy xe. Bên kia tấm kính, hắn thấy một thiếu niên đứng trước quầy lễ tân. Trên mình vẫn mặc nguyên đồng phục, hai cánh tay gầy guộc ôm cặp trước ngực. Dầu đã vào thu, song mái tóc đen lại mướt mồ hôi, dính thành cụm trên trán.
Thư ký sếp cúi chào rồi lanh lẹ mời thiếu niên đi theo mình.
Giang Thành Văn đứng yên nhìn hai người họ khuất sau cánh cửa thang máy rồi tiếp tục ra về.
Thẩm Miên vào cửa, thấy Úc Trầm đứng xoay mặt ra kính sát đất, dùng ngón cái xoa mặt đồng hồ đeo tay. Thư ký báo với gã một câu rồi đi ra ngay, thẽ thọt khép cửa.
“Úc Trầm.” Y nắm quai cặp, khẽ nói: “Là tôi, Thẩm Miên. Anh không định để tôi ở ngoài suốt đêm chứ?”
“Anh là bạn của bố cậu ấy. Tôi biết anh không định đối xử với cậu ấy như vậy.” Thẩm Miên bước đến bên cạnh gã, vươn tay ra: “Úc Trầm, đưa chìa khóa cho tôi.”
Gã đeo đồng hồ vào tay, cười nhạt: “Tôi biết cậu luôn tự mãn rằng bản thân là người hiểu về gia đình của Thẩm Hi Quang nhất. Nhưng xưa nay ở trước tôi, cậu chẳng là gì cả, đừng cố tỏ ra thông minh. Tôi vừa cho Giang Thành Văn tan tầm. Cậu qua phòng nghỉ đi, sáng tôi sẽ đưa cậu về.”
Thẩm Miên tắt vòi hoa sen, vuốt nước trên mặt nhìn đau đáu vào thân thể trần truồng phản chiếu trong gương như muốn tìm ra một cái gì đó khác biệt.
Y đã nhìn Thẩm Hi Quang lớn lên suốt hơn mười năm, trên cơ thể cậu ấy có bao nhiêu nốt ruồi và vết sẹo y đều biết rất rõ. Mỗi một biểu cảm trên khuôn mặt này y cũng am tường như nhớ từng lời trong bài hát mình yêu thích.
Nếu y không phải là người hiểu rõ Hi Quang nhất thì ai sẽ có thể?
Thẩm Hi Quang rất sửng sốt vì tỉnh dậy ở một nơi lạ lẫm, sau khi đọc lời nhắn của Thẩm Miên, anh mới bình tĩnh lại, nhanh chóng rửa mặt thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Úc Trầm đang đợi ở trong xe, trông gã phờ phạc như đã thức trắng đêm, nếp áo sơ mi nhăn nhúm. Thư ký của gã đưa cho Thẩm Hi Quang một cốc giấy đựng sữa nóng rồi khép cửa xe lại.
Giang Thành Văn lái xe. Thẩm Hi Quang đặt cốc sữa vào chỗ để ly, ôm balo nhìn đường xá hãy còn vắng vẻ.
“Sao lại không uống?”
Úc Trầm ngồi lệch một bên trên ghế, mở cặp mắt vằn tơ máu nhìn vào thiếu niên bên cạnh: “Mày nên biết là có hàng triệu trẻ em trên thế giới không có sữa để uống. Hãy biết ơn sự tốt bụng của tao và uống hết sữa trước khi tao đổ cả cái cốc còn nóng ấy vào họng mày.”
Trước cái nhìn chằm chặp của gã, Thẩm Hi Quang nắm tay lại rồi thả ra, miễn cưỡng cầm cốc sữa lên uống từng chút. Thấy cổng tiểu khu, anh liền đặt cốc giấy đã gần nguội về chỗ gác ly, thân thể nhướn lên như chỉ muốn nhảy xuống lập tức.
Giang Thành Văn xuống xe để mở cửa nhưng vừa vươn tay ra thì thấy sếp ra hiệu cho hắn tránh xa.
Sau đó, Úc Trầm cầm lấy cốc sữa còn thừa, túm gáy thiếu niên dí sát mặt anh vào vành cốc: “Mày chừa đồ thừa cho tao hay thế nào? Tao nói mày uống hết, nghe hiểu không?”
Một tay Thẩm Hi Quang bóp nắm cửa, bả vai rung lên vì giận dữ, anh giãy giụa thoát ra, hất cốc đổ ụp xuống sàn xe. Tiếng cười của Úc Trầm cũng cáu giận không kém cạnh, “Tuyệt vời! Mày lại làm bẩn một chiếc thảm đắt tiền của tao. Tao có nên bán mày cho một phòng thí nghiệm nào đó để chuộc lại bao nhiêu tiền của tao đã tiêu tốn vì mày không, hả?”
Nói đến chữ ‘hả’, ngón tay gã cũng ngắt lấy vành tai Thẩm Hi Quang. Gã lạnh lẽo nói: “Tao đã dặn mày không chỉ một lần. Bất cứ lúc nào, bất kể ở đâu, dù mày ở giữa tiết học hay trong nhà vệ sinh, khi tao gọi điện đến thì mày phải nghe. Có hiểu không?”
Anh nhắm chặt mắt, các đốt ngón tay gồng tới trắng bệch cả ra, mãi mới thốt lên được: “… Vâng.”
Úc Trầm buông anh ra, lạnh lùng nhìn anh lập tức xuống khỏi xe, ra hiệu cho trợ lý đến giúp đỡ.
Hai mươi phút sau, Giang Thành Văn quay trở lại thì thấy sếp đang bình tĩnh dẫm lên tấm thảm bị đổ sữa, hút thuốc tới nỗi khói mù mịt tấm kính.
Hắn vội vàng lùa khói thoát ra, kinh hãi nói: “Ít ra ngài nên hạ kính xuống chứ!”
Úc Trầm thờ ơ cười khan, uể oải ngả đầu lên vách xe, những nếp nhăn gấp thành đoạn: “Hôm qua nó chạy đi đâu cậu có nhìn thấy không?”
“Vâng, cậu ấy đã leo lên xe đạp của một người bạn.”
“Nó mà cũng có bạn ư?” Gã buột miệng rồi sực nhớ ra gì đó, mím chặt môi.
Dí bẹp đầu lọc, gã dùng mũi giày da đá tấm thảm dưới chân cuộn lại, xoa mắt bảo: “Đặt đồ ăn cho nó đi, tôi tin từ tối qua đến giờ nó chưa có gì bỏ bụng.”
…
Lúc Thẩm Hi Quang tới trường thì đã vào tiết thứ ba. Anh tìm thấy trong ngăn bàn có một gói bánh xốp không biết từ đâu ra, nhíu mày lật trái lật phải, phát hiện tại mục thành phần có một hợp chất hóa học được khoanh tròn bằng bút dạ.
Bỗng bàn bên cạnh vang lên tiếng xầm xì, “Làm thế nào cậu ấy lại quen biết anh ta chứ?” – “Chắc có gì nhầm lẫn rồi.”
Anh liếc nhìn, bất ngờ đứng dậy mở cửa sổ, vung tay ném gói bánh xốp ra ngoài trước các cặp mắt ngạc nhiên.
Bình tĩnh nhìn vẻ hồ nghi của giáo viên, anh bảo: “Xin lỗi cô, đó chỉ là một mẩu rác trong ngăn bàn em.”
Cô giáo không nhìn rõ anh ném cái gì, cũng ngại dạy dỗ học sinh ‘đặc biệt’ này, chỉ dặn qua anh rồi cho ngồi xuống.
Hết tiết buổi sáng, lớp học nhanh chóng tan rã để đi ăn trưa. Anh còn đang viết bài thì hai đứa con gái ở bàn bên sưng sỉa đẩy ghế đi đến chỗ anh, giở giọng bất mãn, “Ban nãy anh cố tình dằn mặt chúng tôi phải không?”
Thẩm Hi Quang không phản ứng.
“Này! Anh điếc hả?” Nữ sinh đeo nơ vỗ vỗ bàn: “Tôi đang nói chuyện với anh đấy!”
‘Xoạch!’ một tiếng. Người thiếu niên với tay nắm mái tóc dài của một nữ sinh, mạnh bạo lôi đầu cô ta đặt vào cửa sổ đang mở.
Đứa con gái kia không ngờ tới, sợ hãi hét toáng lên.
Thẩm Hi Quang thản nhiên nhìn cả hai đứa, nói: “Nếu các cô thích rác rưởi mà tôi vứt đi đến vậy thì sao không nhảy từ đây xuống mà nhặt nó đi? Sao? Nhảy đi.” Anh cười khẩy, “Để tôi xem Nữ thần May Mắn sẽ mỉm cười với ai, hay số phận sẽ ưu ái cho đôi bạn cùng tơ tưởng một người chứ?”
“Thả tôi ra!” Nữ sinh bị kéo tóc cầu cứu người bạn: “Giúp tớ!”
“Thả ra!” Cô ta luống cuống kéo cánh tay anh, đoạn xô mạnh anh về sau.
Ghế bị đổ, Thẩm Hi Quang cứ thế ngã đập vào cạnh bàn sau lưng, cắn răng không phát ra âm thanh. Đúng lúc đó giám thị hành lang chạy vào lớp, chỉ kịp thấy xích mích một phía, gom cả ba xuống phòng nói chuyện.
Trong khi hai nữ sinh mau mồm mau miệng tố cáo, Thẩm Hi Quang không nói nửa lời, chỉ thu mình lại trên ghế.
“Được rồi, hai em.” Thầy giám thị chú ý đến dáng vẻ suy yếu của anh, cau mày mất kiên nhẫn, song quay qua nam sinh thì giọng điệu nhẹ hơn: “Em nói xem vì sao cả ba gây gổ?”
Thẩm Hi Quang vẫn rủ mắt, đáp: “Em không biết tại sao hai bạn này tự nhiên đi đến ném rác vào bàn của em. Em lập tức phản ứng lại thì bạn này xô em xuống đất.”
“Nó nói dối! Nó đã kéo tóc em rồi đe dọa sẽ ném em xuống lầu!”
“Em kéo tóc bạn ấy do đột ngột bị đẩy ngã. Còn việc ném ai đó xuống lầu thì em không hiểu gì cả.” Anh đặt tay lên chân, mang hàm ý.
Anh nói rồi chỉ im lặng. Còn hai nữ sinh vừa giận vừa nỗ lực giải trình. Giám thị không muốn mất thời gian với những học sinh ở hạng lớp cuối, vỗ tay xuống bàn: “Im lặng! Tôi thấy hai em xô người ta rõ ràng, với lại trên trường mà môi mỏ đỏ chóe thế này là thế nào? Tôi sẽ trừ điểm kỷ luật của hai em! Bây giờ tại đây cả ba viết liền mỗi người một bản kiểm điểm, sau giờ học lập tức đưa phụ huynh ký rồi nộp lại cho tôi!”
Thẩm Hi Quang viết xong thì cũng đúng giờ vào tiết chiều, không kịp ăn uống gì cả. Lên lớp, anh lấy chữ ký của Úc Trầm ngồi tập luyện, đến cuối giờ thì tự ký lên bản kiểm điểm.
Nhưng anh không ngờ hôm nay Úc Trầm lại tới đón mình. Gã thấy anh giấu tờ giấy về sau lưng, tức khắc hất hàm hỏi: “Cái gì đó? Đưa tao xem.”
Gã giật lấy bản kiểm điểm, xem thấy chữ ký ở dưới cùng, cười lạnh tóm lấy vai người thiếu niên lôi anh đi: “Giỏi lắm! Để tao xem xem mày muốn giấu tao chuyện gì.”
Hôm nay đến lượt Bộ Thư trực nhật. Cậu mang sổ bài xuống nộp lại phòng, thấy một gã đàn ông trông quen mắt túm lấy một thiếu niên: “Anh Hi Quang?”
Anh cụp mắt, bộ dạng cam chịu. Cậu nghe sơ liền nắm được tình huống, liền tiến lên nói: “Chữ ký này là do em ký.”
Úc Trầm quắc mắt: “Nhóc con, vừa nói cái gì?”
Bộ Thư vươn tay về phía anh: “Anh lấy em cái bút.”
Đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, Thẩm Hi Quang cảm thấy cậu khẽ nắm lấy ngón tay anh.
Cậu lấy một tờ giấy, quan sát chữ ký trên bản kiểm điểm một lúc, ký nháp hai chữ, sau đó ký ra một chữ giống hệt rồi bình tĩnh biện giải với thầy giám thị và Úc Trầm: “Đàn anh nói với em rằng bác trai rất bận rộn nên sợ là ngay hôm nay không thể ký tên được, vì vậy em đã giúp anh ấy ký. Em rất xin lỗi ạ.”
Úc Trầm nhíu mày nhìn Thẩm Hi Quang. Anh lặng lẽ nhìn Bộ Thư, rồi gật đầu với giám thị: “Em đã nhờ cậu ấy ký. Xin lỗi.”
Tức thì Úc Trầm cảm thấy như vừa đấm vào không khí, đút tay vào túi quần nói với thầy: “Tội gian dối thầy cô này, trường xử thế nào?”
Gã là loại người quen sai khiến. Giám thị cũng khó lòng bao che cho Bộ Thư: “Vâng… tôi sẽ đưa chuyện này lên ban giám hiệu. Có lẽ là phải đưa ra cảnh cáo trước toàn trường…”
“Nên vậy chứ.” Úc Trầm trầm tư một lát mà thấy Bộ Thư vẫn không định nói thật, nhịp ngón tay lên mặt bàn: “Tuy nhiên, chuyện này cũng liên quan đến cháu tôi, dĩ nhiên tôi không thích bêu riếu cho người khác xem. Hay là vầy, thầy phạt hai đứa nó viết lại một bản kiểm điểm nữa đưa phụ huynh ký rồi ngày mai tới nhận lỗi với tôi?”
“Được, được, được. Nếu anh đã nói vậy…” Giám thị đánh mắt ra hiệu với Bộ Thư. Cậu cúi đầu xin lỗi rồi mỉm cười tạm biệt anh.
Chuyện này vậy là xong, không ai bị trừ điểm.
Hội thao mùa thu trôi qua trong êm thấm, Bộ Thư lần đầu thi chạy bền, xếp ở hạng không cao cũng chẳng thấp. Sau kỳ thi là kỳ nghỉ đông. Tuy phía nam thường không có tuyết nhưng do nhiệt độ giảm mạnh nên hệ thống giáo dục vẫn cho nghỉ một kỳ ngắn hạn.
Mỗi lần được nghỉ là y như rằng khối lượng bài tập khiến học sinh cả ba khối than trời trách đất.
Bộ Thư đang rót nước thì bỗng thấy một bóng người mặc áo phao mỏng đứng gần đó. Anh cúi đầu, phần tóc mái hơi dài chạm vào vành tai, bờ mi cụp thấp như giọt mực tàu chực rơi khỏi đầu bút lông.
Thẩm Hi Quang đang nuốt thuốc thì chợt nghe tiếng thì thào từ trên đầu, “Hi, đàn anh.”
Bộ Thư thấy anh giương mắt nhìn, bất lực cười: “Em đang bị mất giọng. Anh đừng coi em như sinh vật lạ thế.”
“Anh đang uống thuốc ạ?” Cậu móc trong túi áo ra một viên sô-cô-la đặt vào tay anh: “Chị em mua, hàng của Áo thì phải.”
Thẩm Hi Quang thấy cậu tính đi, liền nhấc bước vươn tay kéo góc áo cậu: “Bộ Thư.”
Số lần anh gọi tên cậu không nhiều, trừ đi số lần Thẩm Miên và Thẩm Dã gọi thì Bộ Thư nghĩ tên mình được đưa lên môi anh vẫn chưa quá mười lần.
Và thường thì anh sẽ có việc nhờ.
“Vâng?” Cậu quay lại.
“… Cảm ơn.”
“Không có gì, em còn nhiều kẹo lắm.”
“Không phải!” Anh khựng lại, xấu hổ nhìn xuống vì đột nhiên lớn tiếng: “Vì chuyện chữ ký.”
Bộ Thư cầm lấy bàn tay trên vạt áo, lại móc ra một viên sô-cô-la đặt vào tay anh, mỉm cười nói: “Không có gì. Nếu như có ai gây sự với anh, anh có thể tìm em.”
Hai người không có nhiều cơ hội chạm mặt nhau trên trường vì Thẩm Hi Quang chỉ đi học những môn thật sự cần thiết. Bộ Thư từng hỏi bác sĩ Tần, y cho cậu biết những tác dụng phụ của thuốc cải thiện khí sắc có thể khó chịu tới mức nào. Anh sẽ luôn buồn ngủ và mệt mỏi, việc đi học cả ngày là quá sức đối với anh.
“Cậu ấy có thể đi học đã là chuyện vô cùng, vô cùng tốt rồi.” Tần Cố nói với Bộ Thư qua điện thoại: “Đừng đặt lên vai cậu ấy thêm bất cứ gánh nặng nào.”
Vì vậy, cậu không chút do dự nhận chữ ký giả là do bản thân viết.
Mỗi khi có cơ hội, Bộ Thư cũng mua vài loại bánh ngọt hoặc sữa đặt vào ngăn bàn của anh để cung cấp năng lượng cho anh tỉnh táo học tập.
Tần Cố cũng thường xuyên hỏi thăm sức khỏe của cậu bởi vì: “Sức khỏe của những người xung quanh cậu Hi Quang cũng là mối bận tâm của tôi. Tôi không hi vọng tinh thần cậu Bộ bị cậu ấy làm ảnh hưởng quá nhiều. Nếu cậu cảm thấy quá sức thì có thể tạm thời dừng lại, đừng mang nỗi khó chịu của bản thân trút lên cậu Hi Quang.”
“Em hiểu.” Bộ Thư cúp máy rồi xuống xe đạp.
Bố của Lữ Gia có một cửa hàng buôn bán và sửa chữa đồng hồ. Lữ Gia rất thích nơi này, hễ được nghỉ là sẽ gọi Bộ Thư tới cùng trông cửa hàng và làm bài tập.
Trong cảm nhận của Bộ Thư, dường như cửa hàng bán đồng hồ nào cũng sở hữu một không gian kín đáo vọng âm hưởng quá khứ rất đặc trưng.
Hai cậu ngồi ở quầy thanh toán, vừa uống sữa cacao vừa làm bài tập trong kỳ nghỉ.
Bốn mặt tiền hậu treo đồng hồ với mọi kiểu dáng được chỉnh giờ, phút, giây đồng bộ.
Vị khách bước vào phá vỡ bản giao hưởng Tích Tắc. Bộ Thư ngẩng lên, thoáng kinh ngạc.
“Xin chào quý khách.” Lữ Gia đứng dậy, bày ra tư thế chuyên nghiệp: “Chú muốn mua đồng hồ hay là sửa chữa ạ?”
“Ông chủ nơi này đâu?” Úc Trầm gỡ đồng hồ trên tay để lên quầy: “Kim phút không rõ vì sao lại chạy sai. Tôi muốn chỉnh nó đúng lại.”
“Bố cháu ra ngoài rồi, nửa tiếng nữa mới quay lại.” Lữ Gia lấy cái thấu kính đặt lên mắt xem xét chiếc đồng hồ: “Ba kim đều đã gỉ sét, có thể đây là nguyên nhân chạy sai, chú muốn thay mới không?”
“Nếu có thể tôi mong ông chủ giữ cho nó càng ít sự thay đổi càng tốt. Bao giờ tôi có thể đến lấy?”
“Chiều mai ạ.” Lữ Gia đáp: “Tầm bốn giờ chú có thể đến lấy.”
Úc Trầm gật đầu, đút tay vào túi áo choàng, nhìn lướt qua vở bài tập của hai thiếu niên rồi nhếch môi nói với Bộ Thư: “Học tập cho tốt, chớ có nói dối nữa.”
Gã đàn ông quay lưng rời khỏi, vạt áo choàng như cuốn hết sự lạnh lẽo bên trong cửa hàng theo mình.
Bộ Thư đỏ mặt vì xấu hổ. Lữ Gia huých cậu: “Quen với chú ấy hả?”
“Đó là người thân của đàn anh Thẩm.”
“Vậy à? Chú ấy là khách quen của bố tớ. Lần nào đến cũng gửi sửa chiếc đồng hồ này. Nhìn nó cũ cũ thường thường thế này thôi chứ hai mươi năm trước là đồ rất giá trị đấy.”
Bộ Thư thấy cậu chàng cầm dụng cụ ra, ngạc nhiên hỏi: “Làm cái gì vậy?”
“Mở ra xem.”
Cậu giật mình: “Chú ấy giữ gìn vậy ắt là đồ quan trọng. Cậu đừng táy máy!”
“Tớ chỉ mở ra xem thôi mà.” Lữ Gia gảy vài cái, mở nắp dưới đáy ra, thấy một bức ảnh nhỏ.
Bộ Thư tò mò châu đầu vào xem. Lữ Gia dùng nhíp gắp bức ảnh ra. Ảnh cũ nên độ phân giải thấp, có đôi chỗ bị hắt sáng, chụp một người đàn ông trẻ đang khoanh tay ngủ gật. Góc độ như một bức ảnh chụp trộm. Mặt sau viết: 28/07/20xx.
Bộ Thư chợt rùng mình vì cậu nhớ rất rất rõ ngày 29/07 cùng năm ấy có một vụ tai nạn xe khủng khiếp đã cướp mất mạng sống của 15 người, bao gồm cả tài xế.
Lữ Gia rón rén đặt ảnh về chỗ cũ, nhỏ giọng nói: “Tớ có cảm giác chúng ta vừa phát hiện một bí mật động trời.”
Cậu nghiêm túc lắc đầu: “Tớ và cậu chẳng thấy gì cả.”
“Ừ, ừ! Chẳng thấy gì cả!”
…
Ngày gần cuối của tuần nghỉ đông là Giáng sinh.
Bầu không khí buốt giá đến mức trên khóm linh lan ướt đẫm sương như vừa tưới nước. Sáng sớm, Bộ Thư và Bộ Khanh đã nhận được bưu kiện quà giáng sinh của bố mẹ gửi từ Hà Lan.
Bộ Chấp cũng gửi một món quà nhỏ cho Bộ Thư kèm với lời than thở, oán hận nhóm bạn trọng sắc khinh hữu.
“Anh đừng làm nghiên cứu nữa thì cũng sẽ có bạn gái.”
“Làm sao được? Tình yêu là thứ phù phiếm, chỉ có học vị mới là thực tế. Anh mà thi được tiến sĩ thì còn lo gì con gái không ngưỡng mộ bộ óc thiên tài của anh.”
Bộ Khanh đi ngang qua, cúi xuống nói vào di động: “Tới lúc đó thì cậu cũng rụng hết tóc rồi! Gái nào thèm!”
Anh hai bất bình: “Em đừng có nghe chị. Tin anh, cái đẹp của tri thức vượt xa ái tình phàm tục!”
“Thế cơ à? Chị cược em trai sẽ có bạn gái trước cả cậu!”
Bộ Thư tự nhiên bị lôi vào: “Hả?”
“Cược gì?”
“Ba tháng lương!”
“Chơi luôn!” Bộ Chấp cười ha hả với cậu: “Anh em ta sắp có một khoản lớn rồi đó!”
Sau khi cúp máy, Bộ Thư trừng mắt nhìn Bộ Khanh: “Có ai lấy em trai mình đi đánh cược vậy không?”
Chị vừa tô son vừa liếc nhìn cậu qua gương: “Hửm? Chị thấy em để ý ai rồi mà. Suốt hè cứ chạy đi chạy lại, chơi với thằng bé Lữ thì cần gì phải lén lút vậy, rồi còn dám đi chơi đêm, lâu lâu cứ nhìn điện thoại nữa. Chậc, tuổi trẻ…”
Bộ Thư đứng bật dậy về phòng thay quần áo rồi xuống nhà. Bộ Khanh đưa khăn quàng cổ, cười tủm tỉm: “Đi tìm ai đấy?”
“Tìm Lữ Gia!” Cậu giật khăn quàng, hờn dỗi chạy ra ngoài.
Bộ Thư đạp xe chạy mấy vòng dưới phố mới có thể bình tĩnh lại, từ má xuống cần cổ và cả lòng bàn tay vẫn nóng rẫy.
Cậu nhắn tin cho Lữ Gia, ghé qua cửa hàng đồng hồ ngồi ké máy sưởi. Lữ Gia chưa làm xong bài tập nhưng vẫn chưa gấp, hí hửng cho cậu xem tin nhắn: “Nhớ bạn gái Khả Khả gặp ở hội chợ âm nhạc không? Cổ đồng ý đi chơi với tớ rồi!”
Nhất thời, Bộ Thư thấm thía cảm giác của anh hai: rõ là mình đang rầu ơi là rầu nhưng bạn bè chỉ muốn hẹn hò.
Cậu giúp Lữ Gia làm nốt bài tập rồi ngồi nhìn cậu ta chọn áo quần, chải chuốt đi chơi với con gái. Lúc đóng cửa hàng, Lữ Gia bỗng nói với cậu: “Chiếc đồng hồ kia phải thay kim phút và giờ, lúc chú ấy đến lấy cũng không có biểu cảm gì. Giờ tớ mới để ý chú ta toàn mặc đồ đắt tiền nhưng lại đeo cái đồng hồ cũ kỹ hỏng lên hỏng xuống như vậy. Cậu có nghĩ là người trong bức ảnh đã tặng đồng hồ cho chú ấy không?”
Bộ Thư thấy mặt nóng bừng, nóng nảy xúc động như bị vạch trần tâm tư, “Đã nói là không nhắc tới nữa mà!”
“Ơ? Tớ xin lỗi.” Lữ Gia gãi đầu.
Cậu vội vàng tạm biệt rồi về nhà.
Chụp đèn trước cửa tỏa ra ánh sáng ấm áp, Bộ Thư bước lên bậc tam cấp, vừa đưa tay vặn cửa thì nghe giọng nói của chị.
“Hai người đùa với con à? Đêm giao thừa mà cũng không về được? Vậy mùng một, hai, ba thì sao? Chậc! Con chẳng biết phải nói gì nữa! Tự hai người xem lại đi. Từ lúc Bộ Thư lên lớp 7 thì bố mẹ đi chơi với em được mấy lần…”
Nghe đến câu cuối, Bộ Thư thấy hai tai mình ù đi. Cậu rút tay về, nhẹ bước dắt xe đạp đi ra ngoài, tới một vị trí đủ xa chắc chắn hàng xóm không thấy được. Cậu soạn tin nhắn gửi cho chị:
– Lữ Gia mời em ăn tối ở nhà cậu ấy.
– Em sẽ về muộn.
Cậu chà xát đôi bàn tay lạnh cóng, thở ra làn khói qua kẽ tay, chờ đợi mãi đến khi nhìn thấy một chiếc xe chạy vụt qua. Chị trả lời tin nhắn: Đừng đi chơi quá khuya.
Bộ Thư nhanh chóng dắt xe quay về nhà, lao lên tầng lấy hết tiền tiêu vặt rồi lại khóa cửa, lên xe đạp xuống phố.
Dây đèn nhấp nháy giăng suốt phố phường, không khí ngập tràn sắc màu Giáng sinh. Cậu ghé tiệm mua một chiếc bánh phủ sô-cô-la, vòng qua lượn lại các cửa hàng một lúc thì ánh mắt va phải một đôi găng tay bằng lông chuột nằm sau tấm kính.
Cậu lập tức ghé vào xem. Rất đẹp, mềm mại, nhưng cũng rất đắt.
Chúng sẽ hợp với màu mắt của anh lắm. Cậu bỗng nghĩ, sau đó moi hết số tiền còn lại để mua.
Bộ Thư đặt hộp găng tay bao giấy màu lên chiếc bánh trong rổ, đạp xe thẳng tiến tiểu khu.
Thẩm Hi Quang đang làm bài tập thì nghe tiếng chuông cửa, nghĩ là ai đó bấm nhầm. Anh tiếp tục giải một câu hóa thì hai tiếng chuông nữa vang lên.
Anh đi ra bật đèn phòng khách, hồ nghi đợi tiếng chuông thứ ba vang lên thì mới mở cửa.
Bộ Thư ôm một chiếc bánh đứng trên hành lang, ánh sao hắt vào đôi mắt, gò má đỏ ửng vì lạnh, mỉm cười nói: “Em có thể đón Giáng sinh cùng anh không?”
Nếu cậu không đến đây, có lẽ Thẩm Hi Quang chẳng hề nhớ đêm nay là Giáng sinh.
Anh để cậu vào nhà, lúc này mới nhìn thấy ghi chú của Thẩm Miên trên tủ lạnh:
– Mai là 24/12, tôi đã làm khuôn bánh quy gừng, cậu chỉ cần bỏ vào lò rồi nướng lên.
Bộ Thư đặt bánh xuống bàn, mở tấm kiếng ra, mùi thơm của kem hòa quyện tạo cảm giác rất ngon lành. Cậu xin phép rồi tìm hai cái đĩa và dao, cắt ra hai miếng bánh, sau đó hỏi anh có nước trái cây hay gì không?
Vừa mới bước vào, cậu đã tự mình bày ra một bàn tiệc nhỏ.
Thẩm Hi Quang ngạc nhiên nhìn cậu. Cậu cầm hộp găng tay đưa cho anh, đỏ mặt nói: “Quà giáng sinh ạ.”
Anh cau mày gạt bỏ chiếc hộp, vươn tay nắm chặt lấy bắp tay cậu: “Cậu đang… hưng cảm sao?”
Bộ Thư nhíu mày mỉm cười: “Đâu có.”
“Đừng có bác bỏ lời tôi! Tôi đã gặp nhiều người tương tự cậu hơn cậu nghĩ đấy! Nếu cậu cho rằng tôi sẽ sẵn sàng ở đây và chịu đựng khuôn mặt giả tạo của cậu thì biến ngay cho tôi!”
Anh đột nhiên quát lên khiến Bộ Thư sững sờ co rúm người. Cậu ngơ ngẩn nhìn. Sự tức giận và mất kiên nhẫn hiện lên rõ ràng trên đuôi mày, trong ánh mắt lẫn khóe môi anh.
Cậu chợt thấy nhẹ nhõm. Bởi vì sự tức giận này chứng tỏ anh có để ý tới cảm xúc của cậu, thậm chí nhìn thấu được những sông gầm biển động ẩn nấp dưới dáng vẻ cố tỏ ra là ‘ổn’ của cậu.
Bộ Thư không cười nổi nữa, chỉ hạ thấp hai vai đứng tựa vào bàn, mím chặt bờ môi run lên, tầm nhìn mờ sương nhìn hộp găng tay rơi dưới đất.
Thẩm Hi Quang buông cậu ra, cúi xuống nhặt nó rồi đeo đôi găng vào tay. Chúng vừa vặn một cách thật lạ kỳ.
Anh dùng đôi bàn tay đeo lớp găng mềm mại gạt qua giọt lệ lăn trên má cậu: “Cảm ơn.”
Đúng như Bộ Thư nghĩ, chúng rất hợp với đôi mắt anh.
Giống như một đứa trẻ không biết cách để an ủi người khác, Thẩm Hi Quang chỉ biết vừa lau nước mắt cho cậu vừa lặp đi lặp lại mấy câu như ‘cảm ơn’, ‘tôi đeo nó rồi’, ‘nín đi’.
Anh đau đầu không biết phải làm sao, cầm lấy một đĩa bánh, dùng muỗng cắt ra đưa tới môi cậu: “Ăn đi, đừng khóc nữa.”
Lúc này, Bộ Thư không nhịn được nữa phì cười, há miệng cắn một miếng bánh thơm nức hương sô-cô-la.
Thẩm Hi Quang thở phào, đút cậu ăn bánh cho tới khi ngừng khóc mới thôi.
Bộ Thư cười tủm tỉm liếm vệt sô-cô-la trên môi, đôi mắt sáng ngời như mặt gương vừa được gột rửa, lời nói cứ thế buột ra: “Có lẽ… em thích anh thật rồi.”