Chương 177: Tin đồn là thật?
Tiệc còn chưa bắt đầu thì khắp nơi đã đầy những lời mời rượu từ nhiều đối tượng khách mời khác nhau. Ân Kiến Minh bây giờ chính là nhân vật trung tâm trong đại sảnh, liên tục có người đến mời rượu rồi chào hỏi xã giao với ông. Trong lúc một nhóm người vừa mới bước tới thì Lý Huệ Tử cũng từ trên lầu đi xuống và đi tới đứng bên cạnh chồng của mình. Mà Ân Kiến Minh khi nhìn thấy bộ lễ phục màu trắng trên người bà, sắc mặt liền biến chuyển theo hướng tối sầm lại, nụ cười xã giao trên môi cũng tắt ngụm.
Đương nhiên Lý Huệ Tử đã dự tính hết phản ứng của Ân Kiến Minh rồi, cho nên khi biết ông đang vì tức giận nên đã tạm bỏ quên những vị khách đến chúc rượu thì bà lại vô cùng bình thản mà thay ông tiếp vài người kia. Đợi khi họ đi khỏi rồi, hai vợ chồng mới thực sự có chút không gian để nói chuyện với nhau.
– Bà đang làm gì đấy?
Lý Huệ Tử đổi một ly rượu khác từ khay rượu của nhân viên phục vụ vừa đi ngang qua. Bà lắc lắc ly rượu trong tay, bình thản mà nhìn thẳng vào mặt của chồng mình, đáp lời.
– Ông cũng thấy bộ lễ phục này rất đẹp sao? Đúng là rất hợp với tôi nhỉ?
Nhìn nụ cười có vài phần dửng dưng của bà, lại kết hợp với thái độ không hề có ý định nhận sai hay biết mình đã sai của Lý Huệ Tử càng khiến Ân Kiến Minh tức giận rõ ra mặt.
– Hôm nay bà lại muốn làm loạn gì đây hả? Có phải Sở Nghinh đó lại nói nhăng nói cuội gì với bà không? Tôi không có thời gian chơi trò thử thách sự nhẫn nại với bà. Mau vào thay bộ lễ phục khác ngay cho tôi.
Mặc kệ Ân Kiến Minh có phản đối thế nào hay đang ra lệnh gì cho mình thì Lý Huệ Tử vẫn mắt nhắm tai ngơ cố tình không nghe, không hiểu.
– Sao phải thay chứ? Tôi rất thích bộ lễ phục này, hơn nữa tôi mặc gì chẳng lẽ cứ phải để ông thay tôi quyết định sao? Còn nữa, tôi và Sở Nghinh đều được gả vào Ân gia danh chính ngôn thuận, không phải người hầu mà ông muốn sai khiến thế nào cũng được.
Trước khi bỏ đi bà còn cố tình nói thêm một câu nữa.
– Cũng may là con trai tôi không giống ông.
Từ trước đến giờ, Lý Huệ Tử chưa từng dám làm bất cứ điều gì khiến Ân Kiến Minh phật lòng chứ đừng nói đến chuyện phạm vào đại kỵ của ông. Nhưng không ngờ hôm nay bà lại như đã biến thành một người hoàn toàn khác vậy, rốt cuộc bà đã dung nạp vào đầu những thứ tư tưởng gì rồi, và có phải từ Sở Nghinh mà ra hết không?
Nhìn người phụ nữ còn không thèm kiêng nể gì nữa mà rời đi ngay trước mắt của mình, lẽ ra Ân Kiến Minh cũng phải tức giận đến mức bắt bà làm theo ý của mình cho bằng được, nhưng ông chỉ có thể bất lực tự nuốt cơn bực tức này.
….…
Ân Viêm vừa chào khách xong và nhìn thấy Sở Nghinh đứng ở khu vực gần cánh gà đang trong trạng thái bồn chồn, lo lắng với chiếc điện thoại trên tay, hắn liền đi về phía cô, cả Trần Hy đang đứng cùng hắn cũng đi theo.
– Tiểu Nghinh.
Nghe giọng Ân Viêm vừa gọi mình, Sở Nghinh theo phản xạ tự nhiên mà bỏ điện thoại đang gọi ra khỏi tai, đồng thời cũng quay đầu lại nhìn người đàn ông vừa bước tới.
– Sao anh lại ở đây? Không phải anh đang tiếp khách sao?
Nhìn trạng thái lo lắng của cô, Ân Viêm vẫn chưa biết nên giúp cô thế nào thì Trần Hy đứng bên cạnh đã lên tiếng trước. Anh vừa chỉ vào điện thoại trong tay Sở Nghinh vừa hỏi.
– Cô đang gọi cho Mục Nhiễm sao?
Câu hỏi của Trần Hy ngay lúc này hoàn toàn giống như gãi đúng chỗ ngứa trong lòng Sở Nghinh. Hai mắt cô sáng rực ngay, vội hỏi lại.
– Anh đã gặp cô ấy rồi?
Sự việc xảy ra tối qua cũng chỉ có mỗi Trần Hy và Ân Pháp biết, mà cũng là vì chuyện đó nên tâm trạng của anh dường như đã rơi thẳng xuống vực thẳm. Thế nhưng anh không muốn thể hiện cảm xúc cá nhân đó trước mặt Ân Viêm và Sở Nghinh nên anh có cố tình che đậy cũng không ai có thể nhận ra ngay.
– Tối qua tôi đã gặp cô ấy và Ân Pháp ở Thượng Hải. Cho nên cô không cần phải quá lo lắng, hai người họ sẽ cùng đến Bắc Kinh. Có lẽ bây giờ đang trên đường đến nên mới không tiện nghe điện thoại của cô thôi.
Nhớ lại Trần Hy cũng vừa mới đến Bắc Kinh sáng nay nên Sở Nghinh vừa nghe xong cũng không có nghi ngờ gì về lời nói của anh, vì vậy nên mới tạm thời yên tâm mà thở nhẹ ra, không quên nói một câu cảm ơn với Trần Hy.
Thấy Sở Nghinh đã không còn quá căng thẳng vì lo lắng như ban nãy nữa, Ân Viêm còn thấy nhẹ người hơn cả cô.
– Tiểu Nghinh, chỗ này đông người phức tạp, em vẫn nên đến chỗ bà nội đi, đừng ở một mình.
Lời Ân Viêm đang nói rất rõ ràng là vì lo cho sự an toàn của Sở Nghinh, có lẽ Sở Nghinh nghe cũng hiểu được, nhưng nhớ lại cảm giác bất ổn từ bản thân lúc sáng khi ở gần hắn, đầu cô đã bắt đầu vang lên từng hồi chuông cảnh báo đỏ. Cho nên vì để không phải ở cùng một chỗ với hắn nữa nên cô cứ vội vàng gật đầu cho xong chuyện, tìm một lý do hợp lý nhất để nhanh chóng thoát thân.
– Tôi vào xem Điềm Điềm chuẩn bị đến đâu rồi.
Nhìn cô vội vàng tháo chạy như vậy, Trần Hy cũng phải bất lực bật cười, nửa thật nửa đùa nói.
– Cậu làm gì mà lại dọa cô ấy chạy nhanh như vậy rồi?
Là một bác sĩ tâm lý mà ngữ điệu của Trần Hy lại nhẹ tênh như vậy thì có thể đoán được là phản ứng vừa rồi của Sở Nghinh không phải dấu hiệu nghiêm trọng gì liên quan đến các vấn đề thần kinh mà chỉ là trạng thái xấu hổ bình thường.
Trần Hy dường như đã nhận ra được vấn đề quan trọng nhất, anh nhìn qua Ân Viêm vẫn cười ngây ngốc kia thì liền tự suy đoán là hắn vẫn chưa biết được điều này. Nhưng đây vẫn là vấn đề của hai người họ, một người ngoài như anh cũng không tiện can dự vào.
Hình như vừa phát hiện nãy giờ Trần Hy đang nhìn mình với ánh mắt quái dị nên lúc phản ứng lại thì Ân Viêm có vẻ như hơi bị mất tự nhiên, cũng may là kịp thời tìm được nội dung để nói chuyện để phá vỡ bầu không khí xấu hổ hiện giờ.
– Vừa nãy cảm ơn cậu đã giải thích với cô ấy.
Câu này của Ân Viêm ngược lại lại khiến cho tâm trạng của Trần Hy trở về với trạng thái nặng nề ban đầu. Nhưng anh vẫn có thể kiểm soát được để nhắc đến vấn đề bệnh tình của Sở Nghinh.
– Không cần cảm ơn tớ, tớ cũng chỉ làm với tư cách của một bác sĩ thôi. Cô ấy không nên để tâm trạng quá căng thẳng, sẽ không tốt cho quá trình phục hồi.
– Đúng rồi, gần đây trạng thái của cô ấy như thế nào rồi?
Lần trước Ân Viêm mới chỉ trao đổi qua điện thoại với Trần Hy nên cũng chưa có một cuộc kiểm tra tâm lý lại cho Sở Nghinh. Từ sau lần phát hiện ra trạng thái tâm lý mới của Sở Nghinh, Trần Hy cũng đã nghiên cứu qua rất nhiều giải pháp trị liệu.
Ân Viêm cẩn thận nhớ hết từng phản ứng thường ngày của Sở Nghinh, hắn nhận ra hình như cũng từ sau biến cố của Úc Hinh thì cô không còn dấu hiệu gì bất thường nữa cả.
– Hồi phục gần như đã bình thường rồi.
Trần Hy nghe vậy thì cũng gật đầu tiếp nhận thông tin rồi nói thêm.
– Khả năng cao là cô ấy đã sớm hồi phục rồi. Đợi sau khi hai người về Thượng Hải thì cậu đưa cô ấy đến chỗ tớ kiểm tra lại một lần nữa.
Hướng về phòng của Ân Điềm, Sở Nghinh đang đi vào thì vừa đúng lúc gặp Tố Hân đang đi ra. Hai người vừa vặn đã chạm mặt nhau.
Nhìn thấy Sở Nghinh, dường như Tố Hân rất muốn đến bắt chuyện, thế nhưng thái độ lạnh nhạt xa cách của Sở Nghinh đã khiến cô ta phải chùn bước ngay. Mà khoảnh khắc này cũng không kéo dài quá lâu vì sự ngượng ngùng, khó xử vì bị phớt lờ của Tố Hân đã ngay lập tức biến mất khi cô ta nhìn thấy người mà cô ta luôn mong ngóng cuối cùng cũng đã trở về.
– Bá, anh về rồi.
Vì chỉ cách nhau vài bước chân nên Sở Nghinh có thể nghe được âm điệu tràn ngập vui sướng của Tố Hân khi chạy về phía Ân Bá. Vốn dĩ cũng chẳng muốn quan tâm, nhưng dường như cô cảm nhận được có một ánh mắt sắc lạnh đang hướng về phía mình nên cô bất giác cũng quay đầu lại nhìn thử.
Nhìn thấy nụ cười giả tạo cùng những hành động ân cần đang cố diễn của Ân Bá đối với Tố Hân mà cô chỉ biết cười trừ, còn đối với Tố Hân, cô cũng không biết nên cười cô ta ngốc hay nên thương hại cô ta nữa.
Cô không đứng lại quá lâu, vừa nhìn xong hai giây thì cô đã quay lưng đi tiếp.
…….
Tình thế của Úc Hinh ở Ân gia bây giờ, bất cứ ai nhìn vào cũng đều thấy được kết cục rồi, chắc chắn không còn cơ hội để cứu vãn nữa. Buổi lễ đính hôn hôm nay cũng chỉ là một chút thời gian còn lại của bà thôi. Cho nên dù xung quanh nhộn nhịp thế nào, ai ai cũng có người đến chào hỏi, mời rượu, kết thân, nhưng chẳng có ai muốn dây dưa với một người đã thất thế như Úc Hinh cả.
Cả đời tranh đấu của bà ta cứ như vậy mà kết thúc, thử hỏi bà ta liệu có cam tâm hay không. Nhưng dù không cam tâm thì bà ta còn có thể làm gì chứ? Chồng trong mắt bà ta không khác gì một kẻ vô dụng, lúc nào cũng chỉ biết sống theo sự sắp đặt của người khác, không có tiếng nói. Con trai thì bỏ nhà đi không thèm hỏi han nửa lời, rốt cuộc thì bà ta còn lại được gì chứ?
– Dì Hinh.
Đột nhiên có một giọng nói vô cùng trong trẻo từ xa truyền đến, còn là gọi mình nữa, Úc Hinh đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn phải giật mình tỉnh táo lại. Bà ta nhìn thấy một cô gái mặc một bộ lễ phục màu xanh đang chạy nhanh về phía mình, trên môi còn nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Không hiểu vì sao ngay khoảnh khắc này, Úc Hinh lại như nhìn thấy một tia sáng đang hướng về mình. Mặc dù trong nhất thời bà ta vẫn chưa nhận ra cô gái đó là ai.
Cô gái kia cũng biết Úc Hinh không nhớ ra mình nên vừa đến gần đã nhanh chóng giới thiệu lại.
– Dì Hinh, dì không nhớ cháu nữa sao? Cháu là Gia Mẫn đây. Lúc nhỏ cháu vẫn thường đến chơi với dì đấy.
Nghe được cái tên Gia Mẫn, Úc Hinh dường như đã có chút ký ức, nhưng vẫn chưa hoàn toàn nhớ được.
Gia Mẫn thấy vẻ mặt hoang mang của bà thì bèn bật cười, tiếp tục nói chi tiết hơn.
– Dì còn nói sẽ nhận cháu làm con dâu nữa mà. Mấy năm nay đi học ở nước ngoài, cháu không biết dì còn để vị trí này cho cháu không nữa.
Khi Gia Mẫn nói đến đây, hình như Úc Hinh đã nhớ rõ hơn được rồi. . 𝑇гờ um 𝘁гum hu𝙮ề𝙣 𝘁гùm [ 𝑇гUm𝑇 гu𝙮e𝙣.V𝙣 ]
– Cháu là Gia Mẫn, cháu gái của Triệu lão tiên sinh đó sao?
Thấy cuối cùng Úc Hinh cũng nhớ ra được mình rồi, Gia Mẫn cười rạng rỡ vô cùng, vừa gật đầu vừa nói.
– Đúng rồi ạ. Dì Hinh, mấy năm nay cháu nhớ dì lắm đấy. Còn có A Pháp nữa, không biết bây giờ anh ấy thế nào rồi ạ? Cháu rất muốn gặp anh ấy.
Sự xuất hiện của Gia Mẫn trong lúc này đối với Úc Hinh quả là rất bất ngờ, bà ta cũng không biết là phúc hay họa nữa. Cho nên vẫn chưa biết nên trả lời thế nào.
Hai người còn chưa dứt hẳn câu chuyện đang thảo luận thì từ phía cổng đón khách đã vang lên một trận ồn ào. Rất nhiều người đều đổ xô ra để bao vây lấy người mới bước vào.
– Tiểu màn thầu, Mục Nhiễm. Cô ấy đến rồi.
– Nhưng mà sao cô ấy lại đi cùng Ân tứ thiếu vậy? Chẳng lẽ những lời đồn kia đều là thật sao?