Chương 174: Không thể nhường nữa
– Phu nhân, nếu người không thích thì tôi sẽ mang trả lại cho thiếu phu nhân.
Hầu hạ Lý Huệ Tử bao nhiêu năm nay, đây hẳn là lần đầu tiên mà thím Hồng nhìn thấy Lý Huệ Tử lại vì một món quà mà trầm tư lâu như vậy. Nhưng cũng phải thôi, vì lúc mới nhìn thấy món quà đặt bên trong chiếc hộp kia thì bà cũng đen mặt lại. Không phải hiểu rõ sở thích của Lý Huệ Tử hơn bà. Trong chiếc hộp kia là một bộ lễ phục rất lộng lẫy, dù không phải người có sự hiểu biết nhiều trong lĩnh vực thời trang cũng có thể nhìn ra được bộ lễ phục này đã được thiết kế và hoàn thành rất kỳ công. Thế nhưng nó lại màu trắng, mà Lý Huệ Tử trước giờ chưa từng mặc quần áo màu trắng, dù là lễ phục hay thường phục thì cũng chưa từng thấy bà chọn màu trắng. Điều này cũng đã trở thành một lưu ý gần như là điều cấm kỵ trong Ân gia, thím Hồng và những người hầu phụ trách việc ăn mặc của Lý Huệ Tử đương nhiên phải chú ý điều này. Cho nên Sở Nghinh thân là con dâu của bà sao có thể không biết điều quan trọng này chứ. Chẳng lẽ mục đích Sở Nghinh tặng Lý Huệ Tử bộ lễ phục màu trắng này lại là muốn đối đầu với mẹ chồng của mình sao?
– Phu nhân, có lẽ thiếu phu nhân không thường xuyên qua lại với người nên mới sơ ý như vậy. Bây giờ tôi sẽ ngay lập tức đem bộ lễ phục này trả lại cho cô ấy.
Cũng một phần lo là Lý Huệ Tử với Sở Nghinh lại xảy ra hiềm khích nữa nên thím Hồng mới vội vàng nói đỡ vài câu cho Sở Nghinh. Ngay lúc cứ tưởng là Lý Huệ Tử chắc chắn sẽ tức giận hoặc không vui thì bà lại giơ tay lên ngăn cản hành động muốn cầm bộ lễ phục lên của thím Hồng.
Lý Huệ Tử vẫn nhìn chằm chằm vào bộ lễ phục đang đặt trên giường, thái độ cứ dửng dưng mà như chẳng nhìn ra được bất cứ biểu cảm bị kích động gì cả. Bà điềm tĩnh bước tới giường rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm bộ lễ phục lên ngắm nghía kỹ hơn nữa, sau đó thở dài và cười nhẹ một tiếng.
– Đúng là Sở Nghinh không thể không biết tôi không bao giờ mặc quần áo màu trắng được, đây là một nguyên tắc cơ bản mà một nhà thiết kế không thể để sai sót được.
Nghe Lý Huệ Tử nói như vậy, thím Hồng liền trợn tròn mắt hoảng hốt, lo lắng xác nhận.
– Phu nhân, ý của người là, thiếu phu nhân cố ý sao? Không được, tôi sẽ ngay lập tức thay người giáo huấn lại cô ấy.
Lý Huệ Tử chầm chậm vuốt ve trên phần cổ áo, đáy mắt xẹt qua một tia u uất chưa từng có trước đây, nhưng bên khóe môi lại nở một nụ cười chua xót.
– Đứa trẻ này, xem ra ta đã đánh giá nó quá thấp rồi.
Những lời không đầu không đuôi của Lý Huệ Tử càng khiến cho thím Hồng thấy bất an hơn về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của bà với Sở Nghinh.
– Phu nhân, người đừng để chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng, Tôi sẽ mang lễ phục này trả cho thiếu phu nhân ngay.
Không ngờ Lý Huệ Tử lại lắc đầu, còn đưa ra quyết định khiến thím Hồng vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
– Lễ phục con dâu tặng, ta cũng không nên trả lại. Hơn nữa lễ phục này rất vừa ý của tôi. Không cần mang trả lại, ngày mai ta sẽ mặc nó.
Thím Hồng còn chưa hiểu được vấn đề gì đang xảy ra thì Lý Huệ Tử đã xu tay bảo bà ra ngoài rồi.
Đợi thím Hồng rời khỏi rồi, Lý Huệ Tử mới bộc lộ hết tất cả cảm xúc hiện tại của mình. Cầm bộ lễ phục lên, hai mắt bà đã rưng rưng sắp tuôn nước mắt, nhưng bên khóe môi lại ẩn giấu một nụ cười tự do chưa từng có.
…….
Sau khi nói ra hết những uất ức trong lòng, Mục Nhiễm đã ngã gục trên bàn và không còn ngồi bật dậy như những lần trước đó nữa.
Nhìn cô đã ngủ say mà không còn ồn ào làm loạn nữa, trong chốc lát thì Trần Hy cũng không biết phải làm gì tiếp theo. Anh cứ yên lặng như vậy mà nhìn cô ngủ, phải qua một thời gian ngắn thì anh mới đứng lên, thu dọn hết đồ đạc rồi bế cô rời khỏi quán bar.
Trần Hy đưa Mục Nhiễm ra khỏi cửa quán bar, đi về hướng đậu xe của mình, nhưng còn thiếu ba bước thì đã không thể bước tiếp vì có một dáng người cao lớn bất ngờ đứng chặn hướng đi của mình. Anh vừa kinh ngạc vừa tò mò mà nhìn thẳng vào người đứng trước mặt mình kia.
– Ân Pháp? Cậu còn đến đây làm gì? Hay là cậu thấy cậu làm cô ấy buồn còn chưa đủ à?
Không ngờ người đến lại là Ân Pháp. Mà vừa nhìn thấy cậu thì Trần Hy đã bực tức không vui rồi, nhớ lại Mục Nhiễm đã khóc lóc thê lương vừa rồi, anh hận không thể đánh Ân Pháp một trận để xả giận giúp cô. Vậy mà Ân Pháp đã thẳng thừng ngoảnh đầu bỏ đi lúc chiều, bây giờ lại quay lại.
Ân Pháp cũng không quá kinh ngạc hay khó hiểu vì sao thái độ của Trần Hy đối với mình lại như vậy, nếu đổi lại là anh thì anh cũng sẽ cư xử như vậy thôi. Dù Trần Hy chưa từng nói nhưng anh cũng đã sớm nhìn ra được Trần Hy đã có tình cảm với Mục Nhiễm từ rất lâu rồi, thậm chí là trước khi Mục Nhiễm gặp anh. Ngay từ khoảnh khắc anh rời khỏi bảo tàng, anh đã từng nghĩ rằng Mục Nhiễm đến với Trần Hy sẽ tốt hơn là ở bên cạnh anh, anh cứ tưởng chỉ cần mình rời đi, tác hợp cho hai người họ thì sẽ tốt cho cả ba người. Nhưng cuối cùng anh cũng đã hối hận, sau khi rời khỏi bảo tàng, anh đã hối hận rồi, khi nhìn thấy cô ở bên cạnh Trần Hy, anh càng hối hận hơn. Cho nên anh đã quay lại và bắt buộc mình phải quay lại. Bây giờ anh mới dám thừa nhận với lòng mình, anh thực sự đã không thể buông bỏ cô nữa rồi.
– Bác sĩ Trần, thật xin lỗi, tôi đến để đưa tiểu Nhiễm về.
Trần Hy nghe được những lời đầu tiên khi vừa mới mở miệng của Ân Pháp thì cũng phải bất ngờ, sau đó liền chuyển sang tức giận, từ chối thẳng thừng.
– Cô ấy vì cậu mà mới uống say đến mức như vậy, còn rất buồn nữa. Bây giờ cậu lại nói đến đưa cô ấy đi, cậu nghĩ tôi có thể tin cậu thêm lần nữa sao? Tôi đã nhường cậu một lần rồi, lần này tôi sẽ không nhường nữa. Tiểu Nhiễm cũng đã cho cậu rất nhiều cơ hội, nhưng cậu hết lần này đến lần khác khước từ tâm ý của cô ấy. Bây giờ cậu làm tổn thương cô ấy rồi, lại quay lại nói với tôi muốn đưa cô ấy đi. Ân Pháp, nếu không phải còn nể mặt hai nhà chúng ta thì tôi thực sự phải đánh cậu một trận rồi.
Nói một tràng dài như vậy xong, Trần Hy cũng dứt khoát chuẩn bị đi hướng khác mà bỏ lại Ân Pháp. Nhưng ngay lúc anh vừa mới bước được bước đầu tiên thì Ân Pháp lại chặn lại lần nữa.
– Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy. Tôi biết anh thích cô ấy, nhưng như vậy cũng không đồng nghĩa với việc anh có thể thay cô ấy quyết định chuyện hạnh phúc cả đời của cô ấy. Anh còn chưa hỏi ý kiến của cô ấy mà.
Những lời này của Ân Pháp rất rõ ràng là mang nhiều ý nghĩa khác nữa, một ý trong đó chính là đang rất tự tin vào bản thân, bởi vì cả anh và Trần Hy đều đã biết rõ trong lòng Mục Nhiễm có ai, cho nên Ân Pháp mới có sự tự tin như vậy. Anh tự tin rằng nếu bây giờ Mục Nhiễm còn tỉnh táo thì chắc chắn sẽ chọn đi cùng anh, tự tin rằng nếu bây giờ mình đưa cô đi thì sau khi cô tỉnh lại cũng sẽ không bao giờ oán trách, chứ không phải giống như Trần Hy. Anh biết, và Trần Hy cũng biết là Mục Nhiễm vẫn luôn xem Trần Hy như một người bạn mà thôi, hoàn toàn không có tình cảm khác. Cho nên những lời mà Ân Pháp vừa mới nói, rất rõ ràng là đang cố tình đánh vào điểm yếu nhất trong lòng của Trần Hy.
Quả nhiên sau khi Trần Hy nghe xong thì thái độ cương quyết của lúc đầu cũng bị giảm đi vài phần. Nhân cơ hội đó mà Ân Pháp tiếp tục công kích không ngừng.
– Nếu tôi đã lựa chọn quay lại thì cũng có nghĩa là tôi đã chuẩn bị sẵn sàng vì cô ấy mà đối đầu với bất cứ chuyện gì rồi. Dù tương lai có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ không bao giờ buông tay cô ấy, chỉ cần tôi còn sống, tiểu Nhiễm sẽ không bao giờ phải rơi một giọt nước mắt.
Nhìn Mục Nhiễm vẫn ngủ say trong vòng tay của mình, trái tim của Trần Hy cứ nhói lên từng cơn quặn thắt. Ông trời đúng là trêu người mà, rõ ràng anh đã gặp cô trước, tại sao người cô chọn lại không phải anh chứ? Có phải nếu ngày trước anh dũng cảm hơn một chút thì đã không có kết cục như hôm nay không?
Nhưng Ân Pháp nói không sai, dù bị Ân Pháp từ chối thì Mục Nhiễm cũng chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ. Cô cũng đã từng nói, theo đuổi Ân Pháp là chuyện duy nhất mà cô từng bỏ hết tất cả mà làm theo ý của mình. Nếu đó là mong muốn duy nhất của cô thì anh sẽ thành toàn cho cô.
– Hôm nay tôi để cậu đưa cô ấy đi không đồng nghĩa với việc tôi sẽ buông tay cô ấy. Nếu có một ngày tôi lại thấy cô ấy khóc vì cậu như hôm nay, tôi chắc chắn sẽ giành lấy cô ấy từ tay cậu. Nhớ kỹ những lời hôm nay cậu đã nói.
Trần Hy nói gần hết, Ân Pháp cũng đã tiến đến gần và đưa tay ra đón lấy Mục Nhiễm từ tay anh, bế gọn cô trong lòng, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng chắc chắn rồi khẳng định.
– Tôi nhất định sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt.
Sau đó thì bế Mục Nhiễm xoay người rời đi, nhưng dường như nhớ ra điều gì đó nên anh mới tạm dừng bước để nói hết một câu.
– Phải rồi, chúng tôi sẽ đến Bắc Kinh ngay trong đêm luôn. Chắc anh cũng sẽ đến chứ?
Ngày mai là một sự kiện vô cùng trọng đại của Ân gia, mà với tư cách là bạn thân của Ân Viêm và Phong Dực thì chắc chắn Trần Hy không thể không có mặt được.
– Gặp ở Bắc Kinh.
……..
Từ mấy ngày trước trên dưới Ân gia đều đã bận rộn đến sắp loạn lên rồi. Vừa sáng nay mặt trời còn chưa ló dạng thì ai ai cũng phải thức giấc để chuẩn bị những việc còn lại cho tiệc đính hôn.
Vì đang mang thai nên Sở Nghinh không thể tránh khỏi việc ham ngủ, cho nên tối qua cô đã rất cẩn thận đặt báo thức sáng nay. Vậy mà đến lúc bị đánh thức thì mở điện thoại ra kiểm tra đã thấy báo thức bị tắt rồi, còn nhìn lại thời gian, suýt nữa cô đã phải giật thót tim vì tưởng đã muộn mất rồi. Cũng may là cô chỉ mới ngủ quá mười lăm phút thôi. Mà cô có thể tỉnh giấc kịp lúc như vậy lại là vì bị tiếng nước trong phòng tắm đánh thức.
Nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, cô biết vẫn còn kịp. Ân Viêm vẫn chưa rời khỏi phòng nên kế hoạch của cô vẫn có thể thực hiện như cũ. Hắn chưa rời đi, vậy là báo thức gọi cô ban nãy là do hắn tắt đi sao?
Đang thẩn thờ suy nghĩ mỗi chi tiết nhỏ đó đến khi không còn nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm nữa, cô mới hốt hoảng lật chăn ra khỏi người rồi bước xuống giường, dù cơ thể di chuyển có chút chật vật nhưng cũng đã tranh thủ nhanh nhất có thể.
Vừa mới xỏ dép vào đi được hai bước, cô đã nhìn thấy một chiếc hộp sang trọng đặt trên bàn. Không cần phải tự mình kiểm tra thì cô cũng biết đó là lễ phục của Ân Viêm rồi. Không biết vì sao nhìn thấy chiếc hộp đó rồi lại nhìn qua bức tượng manocanh bên góc tường đang được che phủ bằng một tấm vải lớn thì trong lòng cô lại cực kỳ khó chịu, suýt chút nữa thì cô đã nảy ý định đem chiếc hộp đó ném đi rồi. Nhưng sau đó bình tĩnh suy nghĩ lại, cô vẫn là quyết định cầm chiếc hộp đựng lễ phục trên bàn lên, chỉ là muốn đem cất đi trước. Mà cũng ngay đúng lúc này thì cửa phòng tắm đã mở ra, Ân Viêm có vẻ như đã nhìn thấy việc Sở Nghinh đang làm.
Hắn đứng gần cửa nhà tắm, vừa lau tóc vừa nhíu mày đợi xem hành động tiếp theo của cô, cuối cùng không nhịn được mà trêu một câu.
– Em không phải muốn anh mất mặt trước đám đông hay bị cha trách phạt nên mới nghĩ ra trò dở trò với lễ phục của anh đấy chứ?
Sở Nghinh thực sự đã bị giọng của Ân Viêm ở phía sau làm cho giật mình nhẹ, mà ngay sau đó thì liền chuyển sang tức giận, quay đầu lại muốn hơn thua với hắn.
– Anh lúc nào cũng suy nghĩ tiểu nhân nên nghĩ ai cũng đê tiện như anh à?