Chương 7: Dự tiệc (Trung)
Ta theo bà cả cùng hai chị ngồi xe ngựa đến Lợi Bồng, mất chừng 3 tuần nhang, nên phải xuất phát từ sáng sớm. Ta ngồi một góc trên xe, lòng vô cùng lo lắng. Nói cho cùng thì đây là lần đầu ta được ngồi cùng quan bà lâu như thế.Cô hai Ngọc mở lời, phá tan bầu không khí u ám, giọng vẫn the thé chanh chua- Chốc lát, mày đứng xa xa hai chị em tao ra, kẻo người ta tưởng mày là con hầu, trông ăn bận quê mùa chưa kìa. Vòng vàng kim xuyến của mày đâu? Sao không đeo lên?- Im miệng! Con trông con đi, sợ người ta nghĩ nhà này không có của cải à, đem bao nhiêu vòng vàng đắp lên người như thế. – Quan bà khẽ nhăn mặt, trông quan bà và chị cả, rồi lại nhìn sang cô hai vòng vàng khắp người trông hết mực lạc quẽ.Ta nghe chị ta nói, chỉ biết cúi đầu, lòng có cảm giác như bị một chiếc lá thật mỏng, thật sắt cứa qua. Đây là bộ quần áo đẹp nhất của ta rồi. Sáng nay mẹ ta trông thấy, còn hạnh phúc đến nhường nào. Khác biệt giai cấp, chính thứ vẫn luôn luôn nằm ở đó, chưa từng xoay chuyển. Ta tự hỏi, nếu như ta là con của bà cả, có phải sẽ được đeo cái dây ngọc đẹp đến thế không?
Phủ Trần ở huyện Lợi Bồng, nguy nga, đồ sộ, tuy không thể so bì với vương tôn quý tộc chốn kinh đô, nhưng ở vùng huyện này, chính là căn ba nhất: đẹp nhất, rộng nhất, phú quý nhất. Hóa ra quan huyện ngũ phẩm cũng có phân loại. Như cha ta, chính là đỗ khoa bảng mà thành. Còn như vị quan ông Bồng đây, chính là lui về chức quan nhỏ, an hưởng tuổi già. Không có nhiều người có được ân điển này, nhưng quan ông Bồng thì có, lẽ ấy là vì sao? Chính là vì cha của quan ông là thầy dạy học của vua năm xưa. Quan ông cũng theo gót cha, thi đậu khoa bảng, làm tới cái chức Thượng thư, nay lại chỉ có một mụn con duy nhất. Bệ hạ liền ân điển, cho lui về làm một ông quan huyện nuôi con. Cái phủ này là thưởng cho ông an hưởng tuổi già. Nói ra thì cái cô chiêu Yên này, thân thế thật đáng kinh ngạc.
Ta vào trong phủ, nhìn thấy cơ hồ là quý nhân, quan lớn từ ngũ phẩm đến nhất phẩm. Người xe như nước, áo quần như nêm. Mừng thọ mẹ một quan tri huyện lại lớn đến mức này, sợ là thêm vài chục năm nữa, cũng chẳng có thêm. Bốn người chúng ta vào đến cửa sảnh lớn, quan bà huyện Bồng vội ra tiếp đãi. Nói năn vài ba câu với bà cả, liền nhìn sang ta, ra hiệu một con hầu tiến đến
– Đứa trẻ này chắc là cô ba – bà nắm tay ta, thân mật nói – Cái Yên đợi con từ sớm, con đến chơi với nó, lâu rồi ta mới thấy nó có bạn.Dứt lời, con hầu nhỏ đưa tay chỉ đường, mời nàng ra nhà sau.
– Cô dặn em mời tiểu thư chờ ở đây, cô em đang chúc thọ lão phu nhân, sẽ đến ngay ạ.
– Ta cảm ơn, em về làm việc của mình đi.Ta cùng con hầu Lúa ngồi đợi ở đình nghỉ mát, ngắm nhìn chút phong cảnh sân viện, liền cảm thấy tay chân ngứa ngáy, cô chiêu này để bọn ta đợi gần một nén nhan, uống hai tách trà rồi, chi bằng ta đứng dậy đi lại một lát.
Ngày hôm nay ta không biết đã xuýt xoa bao nhiêu lần về sự trù phú của phủ Trần, trong sân viện đầy các loại hoa cỏ kì lạ, đặc sắc, hương tỏa thơm ngát. Đi đến bên hồ nước, bỗng ta nghe thấy có tiếng người cười nói, bèn giật mình quay đi, nếu để ai nhìn thấy, phát sinh ra chuyện gì lại phiền phức
– Xin hãy dừng bước! Ta tên là Trần Thành, tiểu thư đây chắc là cô chiêu Hồng Yên, hân hạnh gặp mặt. – Tên con trai chạc chừng mười tuổi, tay cầm quạt giấy, cúi đầu chào ta. Tên ngốc này là nhầm người rồi.
Ta đáp lời hắn, nhưng vẫn không quay lại
– Công tử nhầm người rồi, ta không phải là cô Yên!
– Thật ngại quá, cô là…
– Ta chỉ là con hầu trong phủ thôi, hôm nay yến tiệc trăm công nghìn việc, xin phép công tử ta phải đi rồi.
– Ta toan bỏ đi thì nghe hắn cười lớn
– Haha! Ta không phải kẻ ngốc, con hầu nào lại cài trâm bạc, mang giày tơ cơ chứ.
Ta tức giận quay lại nhìn hắn, kẻ này đúng là phiền phức. Tên con trai này vậy mà lại bị dáng điệu tức giận của ta làm cho kinh ngạc. Đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào hắn, gương mặt tức giận làm hai má đỏ hồng, đến sau này, có lần hắn nói với ta rằng, dáng vẻ của ta lúc đó rất giống một con thỏ nhỏ bị giành mất đồ ăn.