Chương 40: Chưa có tiêu đề
– Thưa cô, những nô bộc hầu hạ bên cạnh chủ nhân được phân làm nô bộc thân cận, phải mặc viên lĩnh trường bào để phân biệt với nô bộc làm việc vặt mặc viên lĩnh màu xanh ngọc, còn đám người mặc viên lĩnh màu xám đen là đám nô bộc làm việc nặng. Đây đều là do Trang quản giáo phân phó.
Vị quản giáo mới này tên họ là Ngô Thị Thùy Trang vốn là nữ quan trong cung nhưng vô tình một chân bị tàn phế, thái hậu ban ơn cho xuất cung về nhà. Sau đó được An phủ sứ Thuận Hóa tiến cử đến nhà ta làm quản giáo nô bộc. Theo lời của quan bà, quan lại chốn kinh thành không thể tùy hứng như thôn quê, ngay cả đầy tớ trong nhà cũng phải tuyển chọn kĩ càng, dạy dỗ nghiêm khắc, tạo ra phong thái nhà quan. Bà Thùy Trang từ từ tiến lên, cúi người hành lễ với dì Hoa và ta, một bên chân bà ấy khập khiễng, dáng đi có chút khó coi
– Thưa, đây là số hầu gái mà tôi tuyển chọn, nay đưa sang cho phòng dì phân phó – Quản giáo Trang phất tay, ra hiệu cho tốp hầu gái tiến lên phía trước, sau đó đi một vòng từ trái qua phải mà giới thiệu – Đây là Hải Đường, đây là Dạ Thảo, đây là Cẩm Chướng, Hướng Dương, Thược Dược. Cả thảy năm người. Đầu tiên cô và dì cứ sai sử chúng như hầu vặt, sau đó thấy ưng ý ai thì cất nhắc lên làm nô bộc thân cận.
Dì Hoa nở nụ cười rạng rỡ, lấy ra một túi lì xì đỏ, dúi vào tay bà Trang
– Ôi chao, quản giáo Trang đem đến cho tôi cả một vườn hoa thế này, thực cảm tạ!
Trang quản giáo khéo léo đùn đẩy túi lì xì qua lại mấy vòng, rồi mới mỉm cười cho vào tay áo rộng. Bà ta lấy trong người ra giấy bán thân của năm đứa hầu, trình lên mẹ ta, đoạn quay người sắp xếp công việc cho hầu gái. Mẹ ta giữ bà lại dùng trà được nữa nén nhan thì bà ấy rời đi. Đám hầu gái được đào tạo bài bản từ kinh thành khác xa những đứa bé dân đen bị bán đi đổi gạo ở thôn quê. Tất thảy bọn họ đều nhu mì phép tắt, chủ nhân cho nói thì mới nói, cho bước vào phòng hầu hạ thì mới bước chân vào. Không thấy lười biếng làm việc, cũng không thấy tụ tập buôn chuyện. Dì Hoa cảm thấy rất hài lòng.
…
Trong gian phòng được bày trí tinh tế phía tây phủ Huỳnh, một người đàn bà trẻ tuổi đang bừng bừng tức giận, lửa từ đôi mắt toát ra như muốn thiêu trụi tất thảy. Diệu Hằng tức giận ném toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống đất, khắp sàn nhà đều là mảnh vỡ của sành sứ. Mảnh vỡ cứa vào tay dì ta đến bật máu nhưng dì ta dửng dưng như không, gương mặt ác nghiệt như ma quỷ. Thoáng thấy dì Hằng cầm cái bát ngọc phỉ thúy lên, bà Phương phát hoảng vội vàng ngăn lại
– Không được đập nữa, tôi xin dì, đập nữa sẽ kinh động đến phòng lớn
Dì ta thở hắt ra một hơi, làn áo màu mật ong phập phồng, sau đó ngồi xuống phản. Con hầu Thu cúi người nhặt từng vỡ, khi rời Thuận Hóa đến kinh thành, đa số nô bộc của dì Hằng đều xin ở lại, phút chốc con Thu từ người chạy vặt được nâng lên làm hầu gái mặc viên lĩnh trường bào. Dì Hằng nhìn cổ tay trắng mịn của hầu Thu, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười, dì ta nắm lấy tay nó, vuốt ve làn da mềm mại. Sau đó rút chiếc trâm bạc anh đào phỉ thúy từ trên tóc xuống, cắm thật mạnh vào tay hầu Thu, gương mặt thanh tú méo mó vô cùng. Cả căn phòng lặng thin phăng phắc, hầu Thu không dám khóc, nó cắn răng chịu đựng, bà Phương thở dài lắc đầu.
Diệu Hằng phất tay cho con Thu lui ra ngoài, máu nó nhỏ xuống sàn đọng thành giọt như chu sa. Dì ta vặn chiếc khăn trong tay xoắn thành nhiều vòng, nói như rít
– Bà có nghe không bà Phương, nghe không? Đám người đó đang cười nhạo ta, đang sống tốt hơn ta! Con ranh con đó đúng là phước lớn mạng lớn, thế mà nó không chết quách trên biển đi, còn vẻ vang quay về đây. Bà có nhìn thấy mắt của tên công tử Quốc công đưa nó trở về không? Trong mắt toàn là dịu dàng, toàn là yêu chiều. Hừ, chuyện cao siêu gì ta không biết, chứ mấy chuyện trai gái này ta có lạ chi! Bây giờ ông cưng nó như trứng mỏng, mấy hòm đồ đạc đó có cái nào không quý giá! Nhỡ đâu nó trèo được lên cao thì sao bà Phương? Nó có ôm hận những ngày ta chèn ép mẹ con nó mà trả thù ta không? Bà Phương, bà Phương!!!!!!!
Bà Phương tiến đến ngồi trên phản, xoa lưng cho dì Hằng, dì ta nép vào lòng bà, nhỏ bé như con sóc.
– Dì đừng lo, chuông khánh còn chẳng ăn ai, huống chi mảnh chỉnh vứt ngoài bụi tre! Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, vẫn ở dưới tầm mắt của ta được lâu lắm. Ta cứ từ từ mà chỉnh chết nó!
Diệu Hẳng cuối cùng cũng thật sự mỉm cười, nụ cười ngọt như mật, ấm như nắng xuân, dì ta bật dậy khỏi lòng bà Phương, tiến đến bên gương chải lại đầu tóc, tô lại son phấn. Nụ cười trên miệng nhịn không được, càng ngày càng to, càng ngày càng đậm. Đứng từ phía sau nhìn vào thân ảnh xinh đẹp trên gương, có cảm tưởng như dì ta thật sự là một con quỷ trèo lên từ dưới a tì địa ngục.
____________
Lời tác giả: Bạn đọc thân mến, tôi lại không nghĩ ra tên cho tiêu đề rồi, hy vọng bạn trợ giúp!