Chương 33: Mất tích
– Thực cảm ơn nhà thuyền, đợi lên đến kinh thành, nhất định sẽ thưởng lớn cho anh em thuyền phu!
Thuyền phu già phất tay mỉm cười, ra bộ là việc nên làm, sau đó bẩm báo
– Bẩm quan, tôi phát hiện cột buồm có vết nứt, cần phải quay vào đất liền gia cố, nếu không e sẽ gãy.
Quan ông gật đầu, cho gọi toàn bộ người nhà cùng đầy tớ thức giấc, sẵn sàng quay vào bờ.
Đám quý nhân lục tục tỉnh dậy, toàn thân bất ổn vì một đêm chao đảo, kì thực ai nấy cũng chỉ mới ngủ được nữa canh giờ. Toàn là những người sống an nhàn sung túc, một đêm không tròn giấc cũng đủ khiến họ than vãn. Dì Hoa từ từ tỉnh dậy, đầu cảm thấy choáng váng vô cùng, tay chân tê rần. Nhìn sang bên cạnh chỉ thấy cậu con trai đang no giấc, bụng nhỏ căng tròn nhô lên hạ xuống, bụng nghĩ đứa con gái đã tỉnh dậy trước, liền đưa mắt tìm kiếm. Bà phất tay gọi hầu Hồng tiến vào, dịu dàng hỏi
– Cô chủ đâu, nhanh gọi cô đến, chúng ta phải xuống thuyền!
Hồng đỏ mắt, vặn xoắn tay áo, giọng điệu lo sợ
– Dì ơi…không thấy cô chủ đâu hết!
Dì Hoa tròn mắt kinh ngạc, con thuyền bé như vậy, nói không thấy là không thấy thế nào. Bà vội đứng dậy, choàng tấm áo dày, tiến ra bên ngoài, gọi mấy con hầu chia nhau ra tìm kiếm, lòng lo như lửa đốt. Quan ông quan bà sớm thay xong y áo, đang đứng ở mũi thuyền, thấy đám đầy tớ chạy đi chạy lại như đang tìm kiếm thứ chi. Bà Hồ thị đưa tay gọi một đứa hầu, nó nhanh nhảu thưa
– Bẩm bà, không tìm thấy cô ba đâu cả ạ!
Quan ông chấn kinh, phất tay ra lệnh cho đám nam đinh cùng tìm, đoạn đưa tay đỡ lấy dì Hoa đang trong cơn hoảng sợ. Ông khẽ vuốt tấm lưng gầy guộc của dì, liên tục an ủi. Bỗng một con hầu hớt hải chạy đến, trong tay nó cầm một chiếc giày tơ màu hoa cải, luống cuống nói
– Bẩm ông, không tìm thấy cô ba…chỉ thấy giày của cô rớt bên mạn thuyền…e rằng…e rằng…
Dì Hoa nghe đến đây liền ngã quỵ, khóc không thành tiếng trân trân nhìn chiếc giày nhỏ xinh bên trên thêu mấy con bướm nhỏ. Đây cũng là do chính tay bà thêu làm sao bà không nhận ra được. Đứa nhỏ lanh lợi thông minh của bà, thế mà lại…bị biển cả cướp mất rồi. Bà nằm trên ván thuyền hai vai run run, gào lên từng tiếng, đấm thùm thụp vào lòng ngực. Là tại bà, tại bà giữa giông bão lại có thể ngủ thiếp đi, không trông chừng con cái cẩn thận. Quan ông khụy người, ôm dì Hoa vào lòng, tâm can ông cũng vô cùng hỗn loạn. Một năm nay, đó chính là đứa con gái mà ông yêu quý nhất. Con bé thông minh lanh lợi, hiếu thảo ngoan ngoãn lại còn là phúc tinh của ông. So với cô cả âm trầm khó gần, cô hai ngang ngược bướng bỉnh, nó là đứa hiểu chuyện nhất. Vậy mà nói mất liền mất. Đám thuyền phu đứng lặng thinh một bên, bọn họ hiểu rằng giữa bảo tố, một cô bé khó lòng sống sót nhưng lại không biết mở lời thế nào. Dì Hoa bấu lấy tay áo quan ông, thất thần nói
– Con bé sẽ không sao đâu đúng không ông? Chắc chắn sẽ không sao đâu! Chắc chắn sẽ không sao…
Ông Văn Hậu đau lòng, cắn chặt môi, vỗ về an ủi
– Ta sẽ cho người đi tìm, con bé sẽ không sao đâu, nàng yên tâm!
Dì Hằng đã sớm tiến lại, một thân giao lĩnh màu cổ vịt sang trọng, đưa tay chấm chấm khóe mắt, rưng rức an ủi. Khăn tay xanh xanh che khóe miệng đang cố nén cười
– Tội nghiệp con bé, nó phước lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ không sao đâu! Mà con bé này cũng thật là…đang giông bão lại chạy ra ngoài làm chi không biết…
– Im miệng đi! Cô không nói được câu nào tử tế à? – Dì Nga chậm chậm tiến lại, chán ghét nhìn Diệu Hằng. Dì ta định cãi cố liền trông thấy ánh mắt khó chịu của quan ông, vội lấy khăn che miệng, khóc thương cảm.
Thuyền vào đến bờ, bầu trời hừng sáng, những tia nắng yếu ớt phát ra từ đường chân trời. Quan ông quan bà đi phía trước, hầu Lan dìu dì Hoa sớm đã khóc đến sưng mắt theo sau. Nơi này không phải là chốt cảng biển, dân cư tấp nập mà chỉ là một bãi cát trắng trải dài trên có mấy ngôi nhà của ngư dân chài lưới. Thuyền phu vào hỏi thăm vài ngư hộ cuối cùng có thể tá túc nhờ một căn. Hai vợ chồng ngư dân tầm ba mươi chạy ra đón tiếp, nhìn thấy đều là quý nhân ăn vận sang trọng, e là thuyền bị hư hỏng sau cơn bão mà vào bờ. Người đàn bà tên Thu Cúc trông thấy dáng vẻ của dì Hoa, không nhịn được mà hỏi nguyên do. Nghe xong, thị tỏ ra thương tiếc vô cùng, cầm tay dì Hoa mà an ủi
– Nếu gặp bão gần đây, có thể bị sóng đánh dạt vào bờ, không chừng được ai đó cứu. Dì để ngày mai họp chợ tôi đi dò la một vòng xem sao…
Dì Hoa cảm kích vô ngần, tháo đôi hoa tai phỉ thúy đang đeo xuống, dúi vào tay thị Cúc, thị ta xua tay từ chối nhưng cuối cùng trước sự cầu xin tha thiết của dì Hoa thị ta đành nhận.
Ngày hôm đó, quan ông cho hai thuyền nhỏ chạy dọc bờ biển tìm kiếm nhưng người vẫn bặt vô âm tín.