Chương 19: Hóa nguy thành an
– Lý hoàng đế coi trọng phật pháp, đạo phật sớm đã lưu hành trong dân, sư sãi trong chùa đông đúc, thí chủ không biết bần tăng là lẽ đương nhiên.
– Tôi thực là không biết mặt tất thảy sư trong chùa nên mới nói lời mạo phạm. Mong thầy lượng thứ. Tôi cũng định cuối tuần này lên chùa, thầy trở về xin hỏi giúp tôi, sư Tam Không bên cạnh trụ trì có nhờ tôi mua giúp một lọ cao trị ho, nay có còn cần không ạ.
– Thí chủ chớ thử lòng bần tăng, bên cạnh trụ trì nào có sư gọi là Tam Không?
Nghe đến đây, dì Nga cười lớn tiếng, gương mặt phiếm hồng trang nhã. Quan bà tiến đến phất tay
– Em hai, cớ sao lại cười?
– Đúng thật vị này là người ở trong chùa!
– Vậy thì có gì mà chị lại cười như thế? – Dì Hằng ngúng nguẩy hỏi
– Là người trong chùa, nhưng không phải sư sãi chi sất! – Dì Nga ngưng cười, ánh mắt sắt lạnh nhìn kẻ đang đạo mạo trong áo tràng kia – Kì thực trong chùa không có sư Tam Không, nhưng bên cạnh sư trụ trì có một sư tính tình nghiêm khắc lại thích lắc đầu, chúng sư sãi mới gọi đùa là Tam Không! Nếu không tin ngày mai có thể lên chùa mà đối chiếu! Nói mau, mày là ai mà dám đến đây qua mặt các bà hử?
Gã thầy chùa mặt dần biết sắt, thoát xanh thoát vàng, cặp mắt đảo lia lịa tìm lời chống chế. Quan bà Hồ thị nghe đến đây thì giận dữ vô cùng, bà ta một lòng hướng phật vậy mà bị một kẻ giả dạng tăng ni lừa gạt. Dì Hằng đứng bên cạnh thấy chuyện không thành, tức đến mức chiếc khăn lụa trong tay bị vặn nhàu. Cảm thấy tình hình không ổn, dì Hằng đứng ra xua đuổi gã sư giả kia
– Cha chả, mày dám giả sư mà tới đây lừa tiền nhà quan phỏng? Đúng là gan to bằng trời, mau cút xéo cho bà!
Như vớ được cọng rơm cứu mạng, gã quỳ xuống đất, dập đầu tạ tội
– Con là người khổ nạn, được chùa cưu mang, nay nghe thấy nhà quan muốn bắt yêu trừ tà, con mới định đến kiếm chát chút đỉnh. Con tham lam ngu dốt, các bà tha cho con. Con cút ngay, cút ngay ạ!
– Mày cút mau, không bà cho người chặt chân mày! – Dì Hằng hét lên sau đó ra hiệu cho 2 gã đầy tớ to khỏe lôi gã sư giả đi.
Xong xuôi dì ta quay sang phía mẹ ta, khóc ngắn khóc dài, thương xót mẹ ta bị người hãm hại, hận không thể băm vằm lũ thầy giả mạo lừa lọc kia. Chớp lấy thời cơ dì ta mèo khóc chuột, ta vội quỳ xuống dập đầu với quan bà
– Đã biết dì con là do người hãm hại, mong bà cho con gọi thầy lang tới chữa cho mẹ con!
– Thôi được, con gọi đi! – Quan bà chán nản phất tay áo – Chuyện 2 hôm nay là do mấy kẻ tham lam kia cố tình bịa đặt, đợi ông về ta sẽ bẩm ông trừng trị chúng nó, chuyện này tạm gác lại đây!
– Thưa bà, con mong bà có thể ở lại khi thầy chữa bệnh cho mẹ con!
– Ta đương nhiên sẽ ở lại. Được rồi, tất cả các người đi làm việc của mình đi. Chúng bây cởi trói đưa dì Hoa về phòng đợi thầy chữa trị!
Thân thể ngứa ngáy, đêm ngủ không ngon lại còn bị phơi nắng cả một ngày, mẹ ta trông vô cùng xanh xao. Qua khỏi đại nạn trở về, bà ôm chầm lấy ta và em Khải, ba mẹ con khóc nấc lên. Vú Khoai đứng bênh cạnh viền mẳ đỏ hồng, quan bà ngồi trên ghế gỗ khe khẽ thở dài.
Nhân lúc dì Nga gây ra náo loạn, con hầu Hồng nhanh chân chạy đi, vì đã chuẩn bị từ trước nên chỉ cần thấy nó thầy lang Hải đã tức tốc chạy đến, thầy là người quen của ông ngoại ta, năm nay đã ngoài năm mươi nhưng y thuật vẫn còn cao minh lắm. Lúc thầy đến chính là vừa lúc mẹ ta được dìu vào.
Thầy cầm tay bắt mạch được một lúc thì mỉm cười nói
– Không sao cả, chỉ là dị ứng thôi, uống một thang thuốc là sẽ khỏi. Mấy cái trầy xước ngoài da không đáng kể, bôi hết lọ thuốc này là ổn.
– Thưa thầy, mẹ con trước đây đâu có dị ứng thứ chi
– Đôi khi ta không biết ta dị ứng thứ gì đâu, thế các người hôm trước ăn gì, ta xem qua mới biết chứ.
Ta phất tay ra hiệu cho cho con hầu Huệ đem đồ hôm qua chúng ta thu thập vào, ngạc nhiên thay không chỉ có cháo mà còn có cả một cái bánh ít lá gai. Thầy Hải kiểm tra một hồi vội thốt lên
– Ôi trời, ai lại bỏ củ ráy vào bánh thế này! Nguyên nhân dì Hoa bị ngứa đây rồi! Loại này trông giống khoai môn nhưng lại gây ngứa ngáy vô cùng, chỉ cần gọt vỏ thôi đã ngứa rồi chứ đừng nói tới ăn. Chắc có lẽ dì ăn ít, chứ nếu ăn phải nhiều củ ráy thì có thể dẫn đến khó thở, co giật, nguy hiểm lắm!
Quan bà sau một hồi thật thật giả giả cũng đoán chừng được việc ngày hôm nay tất thảy đều không phải là vô tình. Dưới mi mắt của bà vậy mà chúng dám nhũng nhiễu thế này đây. Lại nghĩ chuyện xấu trong nhà càng ít người biết càng tốt.
Quan bà vội đứng lên hành lễ, đáp lời thầy Hải
– Chắc là bọn đầy tớ nhầm lẫn với khoai môn mới gây ra chuyện xấu hổ thế này. Ta nhất định sẽ phạt nặng!
Tiễn thầy ra về, quan bà đứng lặng một hồi lâu ở cửa phòng ta, chẳng biết đang suy tính gì. Sau đó bà tiến lại giường an ủi mẹ ta vài câu, dặn dò bà giữ gìn sức khỏe rồi rời đi.