Chương 12: Dưới gấu váy mĩ nhân
- Trang Chủ
- Gả Cho Nam Nhân Bệnh Lại Là Phúc Của Ta - Lạc Ngôn
- Chương 12: Dưới gấu váy mĩ nhân
– Có chuyện gì? – Ông cởi mũ phốc đầu cánh chuồn đưa cho thằng hầu Điền, ngồi xuống ghế bên cạnh quan bà
– Không có gì, chút chuyện ghen tuông đàn bà, tôi chỉ đang dạy bảo em tư – Quan bà đang định kết thúc chuyện này, hầu hạ quan ông dùng bữa trưa, dì Hằng liền nhìn ông ấm ức
– Ông ơi! Ông thương em, ông hiểu em, em tính cách yếu đuối thực không có lòng ghen ghét gì chị ba, bà lại không tin, phạt em một tháng tiền chi tiêu, bắt em đóng cửa suy nghĩ! – Dứt câu, dì ta khóc rấm rức. Lòng quan ông như mềm hẳn ra, vừa thương vừa xót
– Trước đây quan yêu cô chiều cô, các chị em khác nào có nữa đêm canh ba đập cửa phòng làm phiền như vậy? Em ba hiền lành đến giúp, cô lại không mở cửa, đuổi người ta đi về. Dưới tầm mắt này của ta, tuyệt không cho phép tranh giành đấu đá, rước các cô về là để các cô hầu quan, chứ không phải để các cô nhũng loạn. – Nhớ đến những lần ngang ngược nữa đêm gọi người của cô ta, đôi tay đang vươn ra định đỡ cô ta dậy của quan ông liền thu về
– Em đời này đã không còn chỗ dựa, chỉ biết hầu hạ quan ông, lúc con đau ốm, lúc người không khỏe, lòng thật chỉ nhớ đến ông, chỉ biết cầu cạnh ông, mới làm liều gọi người, thực không có ý ghen tuông mù quáng. Bà thương xót cho em, em không cao quý như bà, không hiểu nhiều chữ nghĩa như chị ba, em chỉ có trái tim yêu kính ông nên mới không suy nghĩ được chu toàn. Bà phạt em em chịu, chỉ xin bà đừng nói em tiểu nhân ghen tuông nhỏ mọn. – Người đẹp trước mắt tuôn lệ, lòng chỉ nghĩ đến mình, vì yêu mình nên mới làm như thế, có mấy người đàn ông giữ được trái tim sắt đá. Mấy lời quy tắc gì đó liền tai này lọt tai kia.
– Thôi được rồi, nàng ấy không cố ý, bà bỏ qua đi! – Quan ông đứng dậy dìu dì Hằng lên, dì ta như con chim nhỏ, dựa vào lòng ông, đôi mắt đỏ hoe chớp chớp.
Ông Văn Hậu đưa người rời đi, bà Hồ thị trông theo gương mặt lộ rõ buồn chán.
Đêm đến, quan ông ở lại phòng dì hằng dùng cơm, bên phòng ấy chong đèn, người ra kẻ vào rôm rã. Mẹ ta không có vẻ vội vàng, bà dùng cơm xong, dạy ta học chữ, chơi với em Khải, mệt rồi thì thay áo quần đi ngủ. Ta không khỏi thấy kì lạ, trước đây cha không đến, đêm nào mẹ cũng đứng ngóng trông, giờ cha không đến, mẹ lại coi như không có gì.
Bên phòng dì Hằng bày một bàn sơn hào hải vị, khắp phòng treo lồng đèn đỏ rực. Dì ta năm nay mới mười chín tuổi, nhỏ hơn đấng ông chồng gần 15 năm năm, là một đóa hoa có tiếng chốn Thuận Hóa này. Châu phán Phạm cưng chiều chị ta như vàng ngọc, không muốn dì ta bị lưu đày ra chốn núi rừng sâu thẳm liền dứt khoác đưa dì ta vào nhà quan làm lẽ. Mới đầu, Diệu Hằng nhất quyết không nghe nhưng khi nhìn thấy quan ông oai phong lẫm liệt, nhìn thấy phủ Huỳnh hưng thịnh liền gật đầu đồng ý. Quan ông bên gối có bốn bà vợ nhưng lại yêu thích dì ta nhất, đoán chừng công phu của dì ta không chỉ dừng lại ở việc khóc lóc. Đêm nay, dì Hằng diện một chiếc váy the mỏng manh màu hồng, bên trong là một chiếc yếm đào thêu chim bói cá, dưới ánh đèn lồng đỏ mị hoặc da thịt nõn nà ẩn ẩn hiện hiện. Dì ta quỳ dưới chân giường, hầu hạ quan ông rửa chân
– Nàng có biết vì sao hôm nay Cẩm Tú lại phạt nàng không? – Quan ông nâng mặt dì ta lên, xoa nắn gương mặt ngọt ngào
– Em ngu muội, không biết ạ.
– Nàng ấy trước giờ thanh cao, kiêu ngạo sao lại quan tâm mấy việc nhỏ nhoi như thế. Đây là đang răn đe nàng! Từ giờ không được động vào Thị Hoa, có nghe không! – Quan ông đanh mặt, nghiêm khắc nói – Bây giờ con gái nàng ấy là tâm giao với cô chiêu Yên, con ông Trần An, bọn trẻ thân thiết, hai nhà liền có tình cảm. Việc thăng tiến của ta, vẫn phải nhờ mối quan hệ này.
– Hai đứa bé gái thân thiết, thì giúp được gì cơ chứ! – Dì ta nhăn mày, bướng bỉnh đáp
– Đúng là nàng chỉ được cái đẹp! – Quan ông đáp câu này, không rõ đang khen dì ta hay chê dì ta – Ông Trần An chỉ có mỗi một cô con gái này, coi nó như tiên nữ bảo bối, nó nhờ cái Mai mà ngày càng hiểu chuyện, hiếu thảo, ông ta vui mừng khôn xiếc, hôm trước ông ta còn đặc biệt tặng tới cho nó quà cảm ơn. Mối quan hệ này đúng là thật tốt. Ông Trần An trước kia là thượng thư, dưới trướng không biết bao nhiêu là học trò, giờ đang làm quan hiển hách. Mười lăm năm xét duyệt một lần, bấy giờ trong đám người lục bộ lo việc xét duyệt thăng cấp, có quá nữa là học trò ông ta. Nhiều năm nay ta làm quan liêm chính, khiêm nhường, lưu lại không ít chuyện tốt, giờ chỉ cần một tờ tiến cử thôi. Hôm trước ta đắn đo một hồi, cũng quyết liều một phen, đến cầu cạnh ông An, ông ấy liền hào phóng đáp rằng “ta làm việc tốt, danh tiếng tốt, thăng quan là điều hiển nhiên”. Nàng đừng có tính toán nhỏ nhen, làm điều càn quấy!
Dì Hằng chớp chớp đôi mắt linh động, nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu chuyện quan trường. Quan ông cười vài tiếng, xoa đầu dì ta
– Nói nàng cũng không hiểu, nàng đúng là chỉ được cái đẹp!
Dì ta xà vào lòng ông nũng nịu, nói rằng ông chê dì ta ngốc. Quan ông vui vẻ, ôm dì ta vào lòng, màn che buông xuống, một hồi phong lưu.
Diệu Hằng ấy à, dì ta không ngốc thế đâu, dì ta biết rõ ông đang nói gì, ý ông chính là “vì đường thăng quan, không được động quý nhân”. Dì ta cắn chặt răng, thầm nguyền rủa con đàn bà vờ vịt thanh cao kia. Già xấu đến nơi, còn ra vẻ tài nữ, im hơi lặng tiếng từng ấy năm, giờ lại ngoi lên tranh giành với dì ta. Đừng tưởng dì ta ngây ngốc, cứ đợi xem dì ta làm được gì nào.