Chương 3
Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, anh một đường đến ga tàu điện ngầm, định đi tàu điện ngầm đến hướng của trường học.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Tầm đi tàu điện ngầm.
Trước đó, ngoại trừ khuôn viên trường và bệnh viện, Cảnh Tầm hầu như không biết gì về thế giới bên ngoài.
——anh rất ít khi ra ngoài, khi ra ngoài luôn được đưa đón bằng ô tô.
Tất nhiên, vì lý do thân thể.
Nhưng cũng may qua một đêm, anh nắm giữ ký ức nguyên chủ, thu được một ít tin tức, cho nên cũng hiểu chút.
Tới đâu hay tới đó.
Hôm qua trong phòng tắm, anh đã dành thời gian để nhìn vào gương.
Không ngờ dung mạo của nguyên chủ giống y hệt anh, ngay cả nốt ruồi nước mắt nơi khóe mắt cũng không có một chút sai sót nào.
Điểm khác biệt là thể chất của nguyên chủ tốt hơn anh rất nhiều, vóc người và nước da nhìn khỏe mạnh hơn anh… Cho nên lăn lộn cũng không có gì sai, mọi thứ đã chứng minh là có thể chất tốt.
Anh hiện tại là Nghiêm Cảnh Tầm.
Có khá nhiều người trên tàu điện ngầm vào sáng sớm, nhưng cũng không đông đúc.
Cảnh Tầm tùy tiện tìm một chỗ hẻo lánh để ngồi xuống, nhưng vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý.
Anh đoán là do quần áo quá xộc xệch, đầu tóc khiến anh nhìn có chút ngượng ngùng, giống như say khướt cùng buông thả, cho nên mới bị người ta nhìn…
Nhưng điều này cũng là bất đắc dĩ.
Đêm qua anh ngủ lúc nào không biết, vì kiên quyết thực hiện tình một đêm, khi tỉnh dậy không kịp lo lắng, anh sờ hai bộ quần áo trên sàn, mặc vào rồi chạy ra ngoài.
Cảnh Tầm vẫn nhớ phản ứng của đối phương tối qua khi anh hỏi người đó rằng có tình một đêm hay không.
Trong phòng tắm được chiếu sáng bởi ngọn đèn màu cam, giọng cười trầm thấp của một người đàn ông vang lên.
Đó là lần đầu tiên Cảnh Tầm thấy hắn cười.
Ý vị không rõ, không khó coi cũng không khó nghe nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác sởn tóc gáy.
Ngay sau đó, bị làm cho có chút đau, cho nên quên hỏi, thật lâu sau cũng không có trả lời.
Cảnh Tầm cảm thấy, đó chính là cam chịu.
Tiếng cười đó, có lẽ vì đối phương cho rằng anh ngây thơ, và hỏi câu hỏi như vậy trong một tình huống nhạy cảm…
Nghĩ đến những cảnh này, Cảnh Tầm không khỏi có chút đỏ mặt.
Có chút lúng túng khó xử.
Nhưng hơn thế nữa… sự bối rối khi anh thực sự có một nụ hôn da kề da với ai đó.
Vì vậy, để tránh bối rối sau khi trời sáng, anh đã suy nghĩ kỹ quyết định đi trước sẽ tốt hơn.
Rốt cuộc, trước đây đã nghe một số các học tỷ nói rằng điều đáng sợ nhất trong tình một đêm là đối tượng 419 sẽ bị quấn lấy dây dưa không ngừng.
Cảnh Tầm rất rõ các quy tắc và vô thức co người lại trên ghế.
Anh kiềm chế bản thân không nghĩ lại.
… tình một đêm đã qua rồi.
Sẽ thật xấu hổ nếu nghĩ về nó một lần nữa.
Cảnh Tầm bắt đầu ép mình nghĩ về tương lai.
Vì trước đây anh không được phép làm bất cứ việc gì mà anh thích, có một cơ thể khỏe mạnh đồng nghĩa với việc có nhiều việc trước đây anh không nghĩ tới thì bây giờ anh đã làm được.
Khai trai* được tính là một mặt hàng.
*theo mình hiểu là kiếp trước không ngủ với ai,kiếp này mới ngủ với ai đó(nếu ai hiểu rõ thì bl cho mình biết mình cảm ơn)
Anh đã cố gắng.
Vì vậy, bây giờ là lúc để làm những điều chưa được thực hiện.
Nhưng trước hết, để tránh rắc rối, anh vẫn phải cố gắng hết sức để vạch ra một ranh giới rõ ràng với nhóm người của tra công.
Nguyên chủ Nghiêm Cảnh Tầm, là một người theo kiểu truyền thống.
Trong tiểu thuyết, khắp nơi đều bị ức hiếp, không có ngón tay vàng, càng đừng nói quá trình bi thảm, thậm chí đến cuối cùng,vĩnh viễn tàn tật.
Cảnh Tầm không dám bất cẩn về những điều này.
Rốt cuộc, tiền bối nói, phía sau tiểu thuyết có đủ loại âm mưu cặn bã bị tra công nhốt trong phòng tối với các loại tình tiết, ngay cả một đám cũng có!
…
Tưởng tượng muốn cùng tra công…… không nghĩ.
Tình huống đó là không thể!
Đang nghĩ ngợi, Cảnh Tầm phát hiện ngồi đối diện mình là một cô gái trông trạc tuổi mình, đang lẳng lặng nhìn mình.
Nghĩ đến hình tượng luộm thuộm của mình ảnh hưởng đến cảm giác của đối phương, Cảnh Tầm vô thức vén tóc mình, ngượng ngùng cười với đối phương.
Mải mê chuyện khác, anh không để ý tiểu cô nương đối diện vừa thấy anh cười lập tức đỏ mặt.
Cảnh Tầm đến trường vẫn còn hơi sớm.
Nguyên chủ năm nay là học sinh năm ba, sắp bước vào năm cuối cấp, đang đối mặt với kỳ thi cuối kỳ.
Đó là thời gian bận rộn nhất của học kỳ.
Theo trí nhớ, các khóa học trước khi kết thúc kỳ học là rất quan trọng, đặc biệt là tỷ lệ chuyên cần, sẽ liên quan đến kết quả của kỳ thi cuối kỳ, vì vậy không thể qua loa.
Một lát sau anh trở về ký túc xá lấy sách vở, sau đó đi tới toà nhà dạy học.
Cảnh Tầm trước đây không có kinh nghiệm học tập bình thường, sau khi tốt nghiệp lớp thiên tài, anh trở thành giáo sư danh dự của trường đại học, nghĩ đến việc đến trường và làm bài kiểm tra cuối kỳ như những học sinh bình thường là một điều thú vị.
Nhưng thời gian còn sớm, để không quấy rầy những bạn cùng phòng khác, anh đến căn tin ăn sáng trước, sau đó cố ý đi dạo một vòng trong trường.
Khuôn viên không xa lạ gì với anh. Hoặc là nói quá quen thuộc, trừ khi còn rất nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, anh từ khi chín tuổi được chọn vào lớp thiên tài và đều sống ở trong khuôn viên trường.
Chỉ là Cảnh Tầm, người đã tỉnh táo vào thời điểm đó, vẫn đang học và nghiên cứu khoa học.
Nếu điều kiện thể chất cho phép, anh sẽ ra ngoài chơi, có vẻ như anh đã làm bạn với học rất lâu.
Chưa bao giờ anh bước đi nhanh như vậy trên đường băng nhựa của trường, hít thở bầu không khí trong lành trong khuôn viên trường một cách khoan khoái.
Được ra ngoài cũng không bị ai cấm túc.
Chăm chỉ học tập, nghiên cứu khoa học và tham gia các cuộc thi đấu để mang vinh quang về cho Tổ quốc, những việc làm của anh luôn được đăng tải trên bảng tin của các trường cấp 1, cấp 2 và cả đại học, tiếp thêm động lực cho các bạn trẻ phía sau.
Mọi người nhìn anh với sự tôn kính, và không có căn cứ.
Có vẻ như nhiều người sẽ làm mọi cách để cứu anh nếu họ có thể.
Tuy nhiên, tình trạng thể chất của anh thực sự tồi tệ.
Cho dù các bác sĩ và các tiên sinh có an ủi như thế nào, Cảnh Tầm cũng biết rằng mình đã sớm gần đất xa trời từ lâu.
Đó là một ngày có thể sống, và anh cũng cống hiến hết mình cho những người cho anh sự ấm áp và quan tâm.
Từ quan điểm này, anh đã sớm hoàn thành việc trả ơn và lên thiên đường, phải không?
Cảnh Tầm đùa giỡn nghĩ.
Bốn năm học sinh ôm sách đi tới, hướng thư viện đi tới, hình như là đi tự học.
Đến thư viện để tự học.
À, nó cũng là một nơi yên tĩnh.
Nghĩ như vậy, Cảnh Tầm đột nhiên chú ý đến những học sinh đó khi nhìn thấy anh đều sửng sốt, sau đó đi ngang qua anh và cười nói.
Điều này làm cho Cảnh Tầm có chút sửng sốt, anh sờ sờ mặt của mình, trong lòng thầm nghĩ, không thể nào, chẳng lẽ anh bây giờ bộ dáng thật sự rất kinh khủng sao?
Cảnh Tầm không biết chuyện gì đang xảy ra cho đến khi anh trở lại ký túc xá để sạc điện thoại đã hết pin từ lâu.
Hóa ra tối qua anh không có nhảy lầu hai, điều thay đổi không chỉ là quan hệ với tra công, mà còn là thanh danh của Nghiêm Cảnh Tầm.
Trong nguyên tác, tối hôm qua trên sân thượng cảnh tượng bị rất nhiều người dùng điện thoại di động ghi lại, tung lên mạng, nguyên chủ nhảy lầu video video bị đặt cho một tiêu đề hung ác t như “Sinh viên đại học phạm tội”,”tự tử vì tình yêu “, để tất cả cư dân mạng áp đảo nghiêng về phía nguyên chủ mà nói những lời cay độc.
Có người nói anh không quý trọng chính mình, đọc sách bao nhiêu năm đều uổng phí.
Có người nói sinh viên đại học ngày nay quá mỏng manh, vì một chuyện nhỏ mà chết, phí lớn công nuôi dưỡng chẳng để làm gì.
Chủ đề thậm chí còn lan sang nhóm đồng tính luyến ái, có người bắt đầu đặt câu hỏi có nên cho phép hôn nhân đồng giới hay không, nguyên chủ trực tiếp trở thành đại diện tiêu cực của nhóm này, trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi.
Đoạn video quay cảnh anh trên sân thượng vẫn được đăng tải trên Internet.
Và nó đã nằm trong danh sách hot search đêm qua.
Chỉ là bình luận từ cư dân mạng lần này khác thôi——
“Không không không, nếu như tôi nghe không lầm, những người kia đang xúi giục người khác tự sát?Đây là tổ chức sao?”
“Không phải tổ chức, là ở Long Thành, nhóm nhị thiếu gia có tiếng tăm lừng lẫy từ trước đến giờ đều vui vẻ, cho nên cũng không có gì kinh ngạc.”
“Oa, nhị thiếu gia lộ mặt còn không có sao? Ngươi dám đăng video này, blogger, tài khoản của ngươi nổ tung.”
“Thật là độc ác, còn đánh cược sinh tử của người khác! Cha mẹ những người trẻ tuổi này giáo dục như thế nào vậy!”
“Tôi cảm thấy em trai đứng ở trên mái nhà thật đáng thương, nhất định là bị những người đó bắt nạt! May mà cuối cùng cũng đi xuống. Cảnh sát Long Thành cũng không thèm để ý mấy thứ như này sao? Đảm bảo em trai đó được an toàn chứ?”
“Có lẽ chỉ là đùa giỡn thôi? Tôi thấy bạn học này khi xuống rất bình tĩnh.”
“Thái độ của những người đó không giống như một trò đùa.”
“Trời ơi, ở 1 phút 35 giây, em trai quay lại! Vậy em trai này thực sự tồn tại sao? Trông giống như một câu chuyện cổ tích! Cho tôi hỏi em trai này đang học ở đâu vậy?”
“Em trai tôi trông cũng không giống người thường. Liệu nó có thực sự tự tử vì tình không? Tôi không nghĩ vậy.”
“Ta đoán hắn bị nhóm nhị thiếu gia khi dễ, quần áo rất bình thường, hiển nhiên không cùng loại.”
“Nhưng khuôn mặt này, ánh mắt bình tĩnh này… omg!! Không ai được phép bắt nạt em trai tôi!!”
…
Tiếp tục cuộn qua các bình luận, Cảnh Tầm sau đó biết rằng, trên thực tế, blogger đầu tiên tải video lên đã làm nổ tung tài khoản của anh vào đêm qua.
Chỉ là phản ứng xã hội đối với video này mạnh đến mức nó đã được đăng lại theo nhiều cách khác nhau từ lâu, vì vậy video vẫn còn ở khắp mọi nơi trên Internet vào sáng nay.
Nhưng không có gì ngạc nhiên khi những video được đăng lại này sẽ sớm bị xóa.
—— Một số người giàu có xuất thân cùng nhau quay phim, có lẽ trước buổi trưa, chủ đề này sẽ hoàn toàn biến mất trên Internet.
Tuy nhiên… cứ để nó biến mất?
Tuy rằng anh không có nhảy xuống, nhưng đám người kia đối với nguyên chủ cùng với anh tạo thành tổn hại tâm lý, là thật sự xảy ra.
Cảnh Tầm cụp mắt suy nghĩ một chút, sau đó kéo ghế ra, đồng thời mở máy tính của nguyên chủ lên.
Anh di chuyển ngón tay, và sau khi máy tính được bật hoàn toàn, anh ngồi xuống và gõ một loạt mã lập trình trên bàn phím.
“A Tầm, cậu về rồi hả?” Bạn cùng phòng tóc ướt sũng thò đầu ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Cảnh Tầm ngồi thẳng lưng chăm chú ở đó.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt, cũng không biết đang gõ cái gì, nhưng trông anh rất bình tĩnh, những ngón tay mảnh khảnh đung đưa, như thể anh đang làm một việc vô cùng thành thạo.
Bạn cùng phòng lấy làm lạ hỏi: “Cậu làm gì vậy? Bật máy tính sớm thế?”
Trong khi gõ mã, Cảnh Tầm tùy ý trả lời: “Tôi đang tạo một tên miền mới.”
Một nơi có thể lưu trữ video và các hacker hàng đầu không thể phá vỡ nó trong một thời gian.
“Hả? Làm sao vậy, còn chưa tỉnh?” Bạn cùng phòng tựa hồ rất không hiểu anh nói cái gì.
May mắn thay, một trong những bài tập về nhà trong học kỳ này là lập trình ngôn ngữ C, và bài kiểm tra cuối học kỳ sẽ sớm được thực hiện, Cảnh Tầm đã viết một chương trình vào sáng sớm mà không gặp khó khăn gì.
Nhưng những gì anh viết vẫn còn quá cao đối với một sinh viên mới ra trường, để tránh rắc rối, Cảnh Tầm vẫn tranh thủ thời gian và nhấn Enter lần cuối trước khi bạn cùng phòng đến, sau đó đóng giao diện một cách sạch sẽ.
Quay người lại, anh nở một nụ cười bí ẩn với bạn cùng phòng.
Cảnh Tầm nói, “Nhận một cái gì đó vui vẻ.”
Mặt khác, vào lúc 6 giờ sáng, Thẩm Dật Tẫn mở mắt ra.
Đồng hồ sinh học nhiều năm đã cho phép anh hình thành thói quen dậy đúng giờ, theo thói quen trước đây, anh nên bình tĩnh đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ rồi mới đi làm.
Nhưng hôm nay, có gì đó khác biệt.
Xung quanh anh trống rỗng hơn bao giờ hết.
Nhưng đống quần áo lộn xộn dưới đất và chiếc giường bừa bộn vẫn có thể giải thích rằng tối qua có người bò lên giường anh.
Và có vẻ như người đó đã rời đi?
Trong khi anh đang ngủ…
Không hề báo trước, hình ảnh thiếu niên bị hắn ôm tối hôm qua đột nhiên hiện lên trong đầu.
Anh ngày hôm qua tâm tình không tốt.
Kiềm chế có chút khó khăn.
Mỗi cơn giông bão, đặc biệt là vào ban đêm, là cơn phát tác của anh.
Nhưng tiếng rên rỉ của chàng trai trẻ dường như lấn át tiếng mưa mà dù có bật nhạc cũng không thể che lấp được.
Còn trên hơi thở trên người đối phương, đối với anh mà nói so với rượu mạnh càng say lòng người dùng được.
…
Thẩm Dật Tẫn dùng một tay ấn vào thái dương bị đau.
Anh bình tĩnh đứng dậy ra ngoài, nhắn tin cho trợ lý Tiêu Đường, bảo anh ta đến mang theo một bộ âu phục, sau đó đi tắm rửa, khi anh ta trở ra lần nữa, Tấn Triết Hằng đã xuất hiện trong đại sảnh.
Tấn Triết Hằng là trợ lý đặc biệt của Thẩm Dật Tẫn, anh ta đã ở bên anh được ba năm và anh ta là người mà Thẩm Dật Tẫn tin tưởng nhất hiện tại.
Không hổ danh là một trợ lý đặc biệt,thậm chí còn không chớp mắt khi nhìn thấy tất cả dấu vết trong phòng.
Hộp đêm này là một trong những tài sản của Thẩm gia, và nó luôn được điều hành bởi Thẩm Dật Tẫn.
Anh biết ông chủ có lúc không thích về Thẩm gia, cho nên mới tới đây ở.
Dãy phòng này đã được ông chủ cố tình chuẩn bị cho mục đích này.
Về phần tại sao có nhiều tài sản như vậy không phải để ở, mà là ngủ hộp đêm… Hừ, người bình thường làm sao hiểu được thói quen sinh hoạt của ông chủ?
Không thể hiểu được.
Anh cũng không dám hỏi ông chủ.
Mặc dù lúc đầu, Tấn Triết Hằng cũng nghĩ rằng ông chủ thỉnh thoảng đến đây để trút giận.
Nhưng anh ở bên ông chủ lâu như vậy nhưng chưa bao giờ thấy anh ta có bất kỳ cuộc sống riêng tư nào.
Nhưng… mà, dụng cụ tinh vi đến đâu cũng có lúc cần tra dầu, và tiết chế đến đâu,người ta cũng có nhu cầu mà, phải không?
Tất cả họ đều là nam nhân, Tấn Triết Hằng nói rằng mình hiểu.
Thấy ông chủ của mình đi ra, Tấn Triết Hằng bắt đầu báo cáo với ông chủ về sự sắp xếp của ngày hôm nay như thường lệ.
Thẩm Dật Tẫn im lặng lắng nghe.
Sau khi báo cáo công việc, Tấn Triết Hằng hỏi anh: “Ông chủ, người quản lý ở đây có nên chuẩn bị một phần cho bữa sáng không, hay là…”
“Trở về công ty đi.” Câu trả lời của Thẩm Dật Tẫn vẫn như thường lệ.
Tấn Triết Hằng: “Được.”
Một lúc sau, một trợ lý khác là Tiểu Đường mang đến một bộ vest mới, sau khi Thẩm Dật Tẫn mặc vào, ba người cùng nhau đi về phía công ty.
Bảy giờ rưỡi sáng, Thẩm Dật Tẫn ăn xong bữa sáng.
Tại khu vực CBD phồn hoa nhất của Long Thành, tầng 49 có thể nhìn ra toàn bộ thành phố, theo thông lệ trước đây, Thẩm Dật Tẫn nên bắt đầu xử lý tài liệu vào lúc này.
Nhưng lần này, anh nhấc điện thoại cá nhân lên và bấm số.
Nhiếp Duyên Đông.
“Thẩm, Thẩm tổng?!” Giọng nói ngạc nhiên của Nhiếp tổng từ bên kia truyền đến.
Mấy năm nay mùa đông thủ đô khắc nghiệt, gia tộc Nhiếp gia vẫn chưa thể thoát khỏi tình trạng khó khăn, với tư cách là chủ nhân trẻ tuổi của Thẩm Gia, trong thời gian này,Nhiếp Duyên Đông đang phải vật lộn để thu hút đầu tư khắp nơi.
Nhưng bây giờ hầu hết mọi gia đình đều không thể khó bảo toàn, còn ai ở Long Thành ngoại trừ Thẩm gia?
… Hay là nói, ngoại trừ Thẩm Dậy Tẫn, còn có bản lĩnh?
Mặc dù lúc này lão gia Thẩm gia vẫn còn nắm quyền, nhưng gần như đã giao 8 phần tài sản của Thẩm gia cho đại thiếu gia Thẩm gia quản lý.
Không có ai có thể nói rằng lão gia bất công.
Giao cho Thẩm Dật Tẫn là sáng suốt nhất và anh là người có năng lực.
Công việc kinh doanh gia đình của những người khác đang sụp đổ và bấp bênh.
Chỉ có Thẩm gia từ khi Thẩm Dật Tẫn trở về nước mới phát triển càng ngày càng tốt!
Dựa trên những lý do trên, để lấy lòng Thẩm Dật Tẫn, Nhiếp Duyên Đông gần đây đã thực sự tốn rất nhiều công sức.
Thẩm Dật Tẫn cũng nhận thức rõ ràng được điều này.
Để lấy lòng anh trong những ngày này, Nhiếp Duyên Đông thường gửi đồ đạc và người cho anh, nhưng anh đều từ chối tất cả.
Ngoại trừ cái đêm qua…
“Người tối hôm qua…” Thẩm Dật Tẫn nhìn ra ngoài bầu trời, giọng nói lãnh đạm đến mức nghe không ra cảm xúc: “Tên hắn là gì?”
Anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Không nghĩ không chỉ không nhận được câu trả lời, mà thứ anh nhận được là giọng nói đầy nghi ngờ của Nhiếp tổng: “…… Người? Người nào?”
Thẩm Dật Tẫn: “……”
Tâm trí của Thẩm Dật Tẫn đột nhiên phản ánh hình ảnh của chàng trai trẻ khi anh ta nhìn anh.
Nốt ruồi nơi khóe mắt đặc biệt bắt mắt, đôi mắt hạt mơ màu đỏ, trong mắt dường như có tia sáng vỡ vụn chiếu vào.
Không phải bất lực mà cảm giác rất mong manh, đáng thương.
Mọi sự chú ý đổ dồn vào người đó.
Tình cờ, ngay cả tâm trạng chán nản cũng biến mất.
…
Sau khi nói ngắn gọn, Nhiếp Duyên Đông cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra tối qua.
Anh ta lập tức thề thốt: “Tôi thật sự không có đưa lên! Tối hôm qua tôi có dẫn người tới, nhưng mà Thẩm tổng, chẳng phải anh nói không cần sao!Anh nói không cần là tôi đuổi bọn họ đi liền, không phải là tôi không biết tính tình của anh, tôi làm sao có dũng khí như vậy!”
Đùa thôi, cả vòng trong vòng ngoài ai mà không biết đại thiếu gia nhà họ Thẩm là một người lạnh lùng và tàn nhẫn.
Dầu muối không ăn không nói, và tính tình của anh rất kỳ lạ và thất thường.
Còn về tính cách thì lại càng khó đoán.
Chỉ có một điều rõ ràng: Thẩm đại thiếu gia từ trước đến nay nói một lần không nhắc lại lần hai.
Anh nói không muốn chính là không muốn, anj nói không cần, chính là không cần, ai dám phái người đến?!
Đoán rằng Thẩm tổng chắc chắn đang tức giận, Nhiếp Duyên Đông tiếp tục tràn ngập sự phẫn nộ chính đáng: “Vậy thì ai có can đảm như vậy?! Thẩm tổng, anh muốn giao chuyện này cho tôi sao? Tôi hứa sẽ tìm hắn! Tôi muốn xem là ai…”
Khi đối phương lo lắng giải thích, Thẩm Dật Tẫn chỉ im lặng lắng nghe mà không nói.
Sau đó anh mới nói: “Không cần. Cảm ơn.”
Từ chối lời đề nghị của Nhiếp tổng và bày tỏ rằng ông đây không muốn nhiều người biết về nó, Thẩm Dật Tẫn cúp điện thoại, sau đó quay lại và gọi Tấn Triết Hằng vào.
Anh trời sinh đã có khuôn mặt tuấn tú, lúc này khuôn mặt tuấn tú căng thẳng, toát ra khí chất uy nghiêm.
Sau khi giải thích ngắn gọn tình hình, Thẩm Dật Tẫn vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.
Anh chỉ nói: “Tìm hắn.”