Chương 66: Tiêu Cực
Những ngày này anh nhờ bà Phan Liễu và có cả Hạ Hạ đến để chăm sóc cho cô, còn anh thì công việc còn phải thực hiện nên cũng phải nán lại đơn vị khá nhiều.
Mỗi ngày khi về đêm, Phạm Thiên đều gọi điện trực tiếp để có thể thấy mặt cô và trò chuyện. Khi bệnh tình và thời kì thai nghén kéo dài, Lý Tuệ An cũng chẳng thể đến đơn vị để thăm anh nữa, chỉ có thể nằm lì mãi ở nhà.
Anh thương vợ nhưng dạo này mọi chuyện cứ xảy ra nườm nượp không cho anh nghỉ ngơi, hôm nay cũng thế sau một ngày mệt mỏi. Anh vừa mới tắm xong liền gọi điện cho cô.
[Alo, anh rảnh rồi sao?] Tiếng của Lý Tuệ An vọng lên đầu tiên.
“Ừm. Hạ Hạ và mẹ chăm sóc cho em đầy đủ không?”
[Hì, anh Yêm tâm đi. Mẹ và Hạ Hạ đều chăm sóc em rất tốt, hôm nay bố còn mua rất nhiều món ngon cho em đó. Bây giờ em đang chuẩn bị đón mẹ về.]
Đúng vậy, vì hôm nay mẹ của anh có chút nhớ chồng nên phải về nhà thôi. Cô cũng rất vui khi bà vẫn còn nhớ đến chồng, khi chăm sóc cô Lý Tuệ An cứ ngỡ rằng bà ấy chỉ có mình cô mà thôi.
Tiếng cạch từ bên phía Lý Tuệ An phát ra đã báo hiệu cho biết bà Phan Liễu đã rời nhà, chỉ có tiếng Hạ Hạ vọng lại.
[Tuệ An, cậu chờ một chút rồi tớ về nhé!]
[Được]
Phạm Thiên hỏi thăm cô: “Hôm nay em còn bị nghén không?”
[Hôm nay chỉ một chút thôi ạ, ăn uống đỡ hơn nhiều ngày trước rồi.]
Cô nói nhưng mặt vẫn đang biểu lộ rằng bản thân đang khó chịu, hình ảnh phản chiếu trong điện thoại rằng cô đang ngồi xuống ghế sofa khó khăn.
Anh cũng đang khó hiểu rằng sao cô lại nghén thai rất lâu, dù anh có về nhà và cũng đã ở đơn vị rất nhiều ngày, đếm theo thì cũng đã hơn một tháng trời mà cô vẫn không qua giai đoạn ốm nghén.
“Em có thấy khó chịu ở đâu không?”
[Em ổn ạ, mà em thấy rất vui khi bụng em càng nhô ra rồi ạ. Em rất mong ngày con chúng ta chào đời.]
Cô nói với hai mắt híp lại, ánh mắt long lanh nhìn anh thông qua chiếc điện thoại. Dù đã nhiều ngày không gặp anh nhưng cô vẫn luôn giữ vững niềm lạc quan, cô thấy hiểu cho công việc của anh cũng như thấy hiểu cho anh.
Bổng anh đột nhiên nói với giọng gấp rút: “Em, em ngủ sớm đi nhé. Anh cúp máy đây.”
Anh bấm liên tục vào máy rồi chạy đi ngay, chẳng biết là điện thoại vẫn còn chưa tắt. Tiếng chuông báo động cũng dần to vang sang bên đầu dây điện thoại khi Ký Tuệ An đang ngơ ngác. Cuối cùng ánh mắt cô dịu đi, môi cong cong hạ giọng chúc anh một câu khi không còn ai để nghe nữa.
“Chúc chồng yêu của em hoàn thành nhiệm vụ an toàn… Yêu anh…”
Anh đang nổ lực để dập tắt đám cháy ở một nơi, khi xông pha biển lữa cũng là lúc Lý Tuệ An đang tìm kiếm và dõi theo công việc của anh. Cho dù Hạ Hạ có khuyên cô ngủ sớm cỡ nào cô cũng không nghe mà tiếp tục dõi theo.
Đến Hạ Hạ cũng bất lực, cô vừa xem tin tức khi biết đám cháy được dập tắt an toàn sau nhiều giờ đồng hồ. Kim giờ chỉ đúng 00:00 thì cô cũng đã thở phào, Lý Tuệ An nhìn Hạ Hạ đang ngủ thiếp đi ngay bên cạnh cô.
Cô di chuyển một chút khiến Hạ Hạ theo bản năng cũng tỉnh dậy, hấp tấp hỏi.
“Cậu muốn đi nôn sao? Tớ đưa cậu đi.”
Nhìn người bạn thân lo cho mình mà mất ăn mất ngủ rất lâu, còn bỏ cả việc hẹn hò chỉ để cùng mẹ chồng chăm sóc thì cô thương Hạ Hạ lắm.
“Hạ Hạ, tớ xin lỗi cậu. Tớ đã làm mất hết thời gian của cậu rồi… Vì tớ mà ai cũng bận bịu, đến cả Phạm Thiên cũng bỏ công việc chạy về nhà mỗi khi tớ bất thường cả…”
Làn da vùng mắt của cô ửng đỏ, khóe mắt cay cay. Hạ Hạ ngạc nhiên khi cô nói thế, nhanh chóng nhớ ra một điều khi tra tư liệu mang thai trên Internet.
Khi phụ nữ mang thai từ ba tháng đầu và ba tháng cuối chính là thời gian dễ tiêu cực và trầm cảm nhất, huống hồ gì Lý Tuệ An đang thiếu vắng bóng chồng, Hạ Hạ nắm tay cô và dịu giọng.
“Không sao cả, tớ tự nguyện mà, mọi người cũng thế. Ai cũng yêu thương cậu bằng cả trái tim cả, thế nên Tuệ An của chúng ta đừng suy nghĩ gì thêm nữa nhé! Có được không?”
Lý Tuệ An mếu môi, cảm xúc khó kiềm chế ôm lấy Hạ Hạ khóc thút thít. Hạ Hạ hiểu hết cảm xúc mà cô đang có nên im lặng và tiếp tục an ủi Lý Tuệ An, sau một hồi thì cô cũng đã cùng Hạ Hạ lên trên phòng, lại ngủ đi lúc nào không hay.
Trong mắt Hạ Hạ, Lý Tuệ An bây giờ cứ như một đứa trẻ cần được bảo vệ. Nhìn cô gầy gò khi nghén không ăn được, bây giờ lại còn xuất hiện dấu hiệu tiêu cực trong thời kì mang thai, Hạ Hạ sót không nói nên lời.
*Ring ring.
Tiếng chủ ống điện thoại của Lý Tuệ An kêu lên. Hạ Hạ nhanh chóng bắt máy, bên kia là Phạm Thiên vừa mới thi hành nhiệm vụ xong, còn chưa kịp thay đồ ra nữa, anh hỏi.
[Alo. Vợ à, em còn thức sao?]
“Tôi đây, là Hạ Hạ.” Hạ Hạ len lén đi nhẹ nói khẽ rời khỏi phòng ngủ.
[À, là cô à? Tuệ An ngủ rồi sao?]
“Đúng vậy, vừa mới ngủ…”
[Sao lại ngủ trễ vậy?]
“… Mà tôi có chuyện này nói với anh đây.”
Nghe Hạ Hạ nói có chút nghiêm trọng nên anh hỏi ngay: [Là Chuyện gì?]
“Tuệ An mới khóc xong đây, tâm trạng của cô ấy không ổn lắm. Theo tôi biết thì cậu ấy đang trong giai đoạn dễ tiêu cực và trầm cảm, tôi nghĩ anh là nguyên nhân khiến cậu ấy bị như thế. Lúc nãy còn theo dõi nhiệm vụ của anh cả mấy tiếng liền không chịu ngủ.” Hạ Hạ nói hết mọi chuyện cho anh.
Phạm Thiên cầm điện thoại, hai đường chân mày nhíu lại: “Có chuyện này à… Thế cảm ơn cô nhé, mong cô chăm sóc cho vợ tôi một thời gian… Có lẽ tôi nên sắp xếp lại công việc.”
[Được, vậy anh chú ý sức khỏe.]
“Được, phiền cho cô rồi.”
[Không sao, cậu ấy cũng là bạn của tôi mà.]