Em...em Dần Yêu Anh Mất Rồi! - Chương 17 - Những đứa trẻ đáng yêu
Chuyến xe bus từ từ lăn bánh đi đến cô nhi viện. Trong xuất chuyến hành trình, Dương Nghi đã nghe dì Liễu kể rất nhiều thứ về nơi đây, ở đây tiếp nhận những em bé bị bỏ rơi. Những đứa trẻ đó tuy thiếu tình thương của ba mẹ nhưng được cái rất ngoan, những bảo mẫu thường tận tâm chăm sóc cho
chúng. Ngồi nghe một lúc, cô không nói gì mà chỉ im lặng suy nghĩ và dần dần lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Chỉ biết khi đến nơi thì trời cũng đã trưa, nơi đây thật thanh bình, không
nhộn nhịp như thành phố. Những đứa trẻ khi thấy bóng dáng của bà và cô
thì ùa lại ra đón. Dì Liễu khẽ cười dang rộng vòng tay mà ôm lấy chúng.
Có một vài em thấy lạ khi thấy cô không xuất hiện ở đây bao giờ bèn hỏi :
– Chị ơi, chị là ai vậy ạ.
Dì Liễu quay sang phía cô, cô lúc này xoa đầu mấy nhóc mà trả lời.
– Chị là người quen của dì Liễu á, chị nghe dì nói muốn về đây thăm mấy em lên chị cũng muốn đi cùng.
Tụi nhóc nghe cô nói vậy cũng không hỏi gì thêm, chỉ xán lại chỗ cô mà gần
gũi. Mấy nhóc con thật sự đáng yêu vô cùng. Chỉ thương thay tụi nhỏ lại
bị ba mẹ bỏ rơi không thương tiếc về đứa con mà mình rứt ruột đẻ ra.
Nhẫn tâm vứt hại đứa bé khi chỉ mới lọt lòng.
– Chị ơi chị xinh thật đó, chị vừa có làn da trắng này, lại còn có đôi mắt to nữa. Chị hãy nhận em làm em gái nha.
Cô một cô bé gây ngô hỏi Dương Nghi, cô lại gần ôm lấy cô bé mà thơm nhẹ vào má.
– Đương nhiên là được rồi. Mà bé con, em cũng vô cùng dễ thương đó.
Cô bé ngại đến đỏ cả mặt, mấy nhóc con nghe thấy vậy liền ồ ạt mà nhận cô
làm chị. Cô cũng dở khóc dở cười vì tình huống này nhưng chúng mang lại
cho cô cảm giác muốn bao bọc chở che.
Nói chuyện một lúc thì cô và dì Liễu thay phiên nhau phát quà, các bé khi
nhận được lấy quà thì tít mắt lại mà cười rồi lại chạy vào nhà để chờ
dùng bữa. Cô và mấy bảo mẫu khác vào bếp nấu ăn.
_________________________
Chiếc xe sang trọng từ đi vào khu biệt thự, hôm nay Vĩ Phàm lại về sớm để gặp cô nhóc của anh. Tin nhắn hôm nay cô gửi cho Lâm Khang khiến hắn tưởng
cô đang từ từ mở lòng và muốn tiếp xúc với hắn. Nhưng khi lên phòng cô
thì chẳng thấy bóng dáng cô đâu mà chỉ còn căn phòng trống rỗng không có người. Dì Liễu cũng không thấy, cơn bực tức trong người bỗng chốc nổi
dậy. Gì đây, hắn cho cô tự do đi lại nhưng cô lại nhân cơ hội này để
chốn thoát lần nữa à ? Đang định tìm mấy người giúp việc để hỏi cho ra
lẽ thì chuông điện thoại lại vang lên. Ban đầu Vĩ Phàm không định nghe
nhưng đầu dây bên kia cứ thế làm phiền.
– Có việc gì ?
Giọng của ông chủ hằn lên khiến Lâm Khang không khỏi sợ hãi.
– Dạ…thưa sếp. Tôi quên báo với sếp rằng phu nhân có nhờ tôi một việc
nữa. Cô ấy nói sẽ cùng dì Liễu đi xuống cô nhi viện. Mong rằng ngài
không hiểu lầm.
Cơn bực tức
cũng khẽ dịu xuống. Nhưng có điều hắn không hiểu tại sao cô không gặp
trực tiếp hắn mà xin. Lại còn bày đặt nhờ chuyển lời nữa. Tuy yên tâm vì cô không đi gặp Hạo Minh nhưng lòng của hắn vẫn bất an. Phải kiểm tra
thử xem cô có ở đấy không hay đi gặp ai đó.
– Được rồi cậu cúp máy đi.
________________________
Bọn trẻ khi được ăn uống no nê thì lăn ra ngủ. Nhìn bọn chúng tựa như những thiên thần bé nhỏ, trong trắng như một trang giấy vậy.
Thong thả dạo quang nơi đây, không khí thật là trong lành. Gió khẽ thổi làm
mái tóc Dương Nghi phất phới theo làn gió nhẹ. Ngồi tựa vào bờ sông mà
ngắm nhìn khung cảnh,bỗng phía sau khẽ có tiếng gọi.
– Dì ngồi đây được chứ ?
Cô gật đầu.
– Dạ dì cứ tự nhiên.
Hai dì cháu không nói gì mà nhìn phía xa xăm, bầu không khí yên lặng cho đến khi bà lên tiếng.
– Con cũng thấy rồi đấy, các em nhỏ nơi đây đáng yêu vô cùng. Chỉ thương
thay các em bị bỏ rơi khi còn quá nhỏ. Ngôi nhà không còn bền vững như
trước mà thay vào đó là những lỗ hổng của mái hiên, vách tường có vài
chỗ đã nứt. Bây giờ ước gì có ai đó hảo tâm mà giúp đỡ kinh phí thì hay
biết mấy.
Cô khẽ quay đầu sang phía bà, quả thật cô cũng muốn giúp đỡ các em nhỏ một cái gì đó nhưng gặt lỗi cô cũng không có tiền.
– Dì à, dì thật là lương thiện. Luôn suy nghĩ cho những đứa trẻ. Con có một thắc mắc là dì không có con cháu sao ạ ?
Dì lắc đầu thay cho câu trả lời, định yên lặng nhưng dì lại chia sẻ.
– Đúng vậy, đầu tiên dì cũng là bảo mẫu ở đây. Nhưng cơ duyên thế nào dì
lại tạm xa các các em nhỏ mà lên thành phố xin việc làm để góp chút vốn
mà mua quà cho các em nhỏ, số tiền còn lại dù sẽ để vào quỹ tiện kiệm ở
đây.
_________________
Hai dì cháu nói chuyện một lúc thì quay trở về, bọn họ không có ý định ngủ
tại đây mà bắt xe về luôn. Bỗng từ xa có một chiếc xe sang trọng mà lại
gần gũi đối với cô đã đậu ở đấy từ bao giờ. Cô lại gần, thật không ngờ
đập vào mắt cô chính là hình ảnh Cố Vĩ Phàm đang chơi đùa với các em nhỏ trông rất vui vẻ. Tưởng chừng hắn là người lạnh lùng nhưng thật không
ngờ thỉnh thoảng lại mang cho con người ta cảm giác dễ gần như vậy.