Em...em Dần Yêu Anh Mất Rồi! - Chương 23 - Giải nguy cho Diệp Ninh Ninh
Cậu ta có hơi bất ngờ trước lời nói của cô. Nhưng nếu phu nhân đã muốn vậy thì cậu cũng không thể từ chối cho được bèn gật đầu.
– Được rồi vậy phu nhân đi theo tôi.
________________
Trong phòng làm việc, bầu không khí căng thẳng đến tột độ. Gương mặt của
người đàn ông đăng nhíu lại nhìn người đối diện như đang tra hỏi một
điều gì đó. Còn người kia mang dáng vẻ sợ hãi mà không dám ngẩng mặt.
– Định cho tôi uống xuân dược sao ? Tôi nghĩ con đàn bà như cô chán sống rồi.
Lời nói như sét đánh ngang tai, Diệp Ninh Ninh run rẩy mà quỳ xuống.
– Cố…cố tổng, là tôi sai xin ngài hãy tha cho tôi này này đi mà…
Vừa nói cô ta liền chấp tay lại vào nhau mà thành khẩn cầu xin sự tha thứ
từ anh. Còn Vĩ Phàm, hắn ta cười khẩy. Ung dung lại gần bóp chặt lấy cổ
cô ta mà hằn giọng.
– Tha ư ? Cô thử nói xem tôi tha thứ cho cô kiểu gì hả.
Càng nói tay của anh lại bóp chặt hơn khiến cô ta đau đớn mà khó khăn cố gắng lên tiếng.
– Ng…ngài…tôi…sai rồi….
Miệng luôn nói mình sai mà vẫn cố tình làm. Thật không ngờ cô thư kí hết lòng với công việc mà có lúc lại muốn ” trèo cao ” khiến cho hắn ta vừa
không khỏi thất vọng và bực bội.
– Tôi nói cho cô biết, ngoài Dương Nghi ra thì không ai xứng đáng làm
người phụ nữ của tôi. Yên phận làm thư kí không muốn lại muốn dở trò
hèn hạ này sao.
Cô ta muốn lên tiếng nhưng hắn ta sắp muốn cô gạt thở đến chết rồi. Nước mắt của Diệp Ninh Ninh bỗng rơi xuống vì quá đau.
* Cốc cốc*
– Cố tổng, tôi đem tài liệu đến cho anh đây.
Giọng nói từ ngoài cửa truyền vào. Hắn ta không nghe lầm chứ ? Đây là giọng của Dương Nghi mà. Sao cô lại đến đây.
– Được rồi em vào đi.
Vừa nói hắn buông tha cho Diệp Ninh Ninh, cô ta lấy tay ôm lấy cổ mình mà thở gấp.
Dương Nghi bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà đoán ra vài phần. Diệp Ninh Ninh đầu tóc hơi rối, nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mi cô
ta. Quả thật cô cũng cảm thấy thật tội cho cô ấy. Vừa thấy tội mà vừa
thấy trách, lẽ ra nếu làm theo kế hoạch của cô thì ả sẽ không bị như
vậy.
– Em biết tôi để quên tài liệu ở nhà nên mang đi giúp tôi sao ?
– Hả ? À thì tôi…là tôi đi theo trợ lý Lâm đến đây…
Trông cô với dáng vẻ ngại ngùng không nói thành lời khiến hắn không khỏi mỉm
cười. Bộ dạng này quả thật rất đáng yêu. Chẳng lẽ vì muốn giải hòa với
hắn lên cô mới tìm lý do này chăng. Thiết nghĩ cô nhóc này đang dần dần
thích anh rồi hay sao vậy. Càng nghĩ hắn không khỏi vui mừng mà đáp lời :
– Vậy sao, hay em còn vì lý do nào khác mà đến hử ?
Lại đến lượt cô có tật thì giật mình, quả thật cô đến đây không phải vì
muốn gặp hắn mà vì cô muốn giải nguy cho Diệp Ninh Ninh. Thế nhưng Dương Nghi làm làm hắn tưởng cô muốn giải hòa.
– Hả…à không…cơ mà anh có thể cho thư ký Diệp ra ngoài cùng tôi mua sắm được không ?
Đang mỉm cười trong lòng vì cô đến đây, nhưng thật không ngờ cô lại làm cho
hắn ta thắc mắc. Thu lại vẻ mặt nghiêm túc mà lên tiếng.
– Mua sắm ?
– Đúng vậy. Cô ấy rất có mắt thẩm mỹ trong việc phối đồ. Anh nhìn xem bộ nào tôi mặc là do cô ấy phối cho đó.
Cô lại vẽ vời ra trò gì nữa đây, cô nhóc nhà anh từ bao giờ đã biết chăm
chút bản thân từng cái một như vậy. Những lần trước không nhờ anh mua
mãi cô mới chịu mặc hay sao, lần này lại tự mình đi mua khiến hắn không
khỏi khó hiểu.
– Mục đích em đến đây là xin cho Diệp Ninh Ninh đi cùng em mua sắm sao ?
Vậy mà hắn cứ tưởng cô đến đây để gặp hắn cơ chứ. Tự mình đa tình rồi tự tưởng tượng ra những thứ viễn vông đây mà.
– Đi mà Cố tổng, anh hãy cho cô ấy đi cùng tôi đi.
Khoan chờ một chút, có gì đó sai sai ở đây thì phải. Cô là đang nhõng nhẽo
với Vĩ Phàm sao, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô làm ra dáng vẻ này
trước mặt hắn. Mọi lần chẳng phải cô luôn thờ ơ và né tráng hắn cơ mà.
Cố Vĩ Phàm bị vẻ mặt đáng yêu của cô làm cho tim của hắn sắp bị cô nặn
không còn ra hình thù gì nữa đây này.
– Khụ khụ…nhưng mà cô ta với tôi còn một số việc chưa giải quyết xong cho nên tạm thời không thể đi cùng em được.
Gì cơ chứ, cô đã cố gắng làm vẻ mặt nhõng nhẽo đến có thể rồi mà hắn vẫn
không mền lòng hay sao. Không được, bằng mọi cách nào đi chăng nữa cũng
phải cứu Diệp Ninh Ninh ra khỏi chỗ này. Nghĩ là làm, cô bèn mè nheo
nhõng nhẽo hơn nữa.
– Vĩ Phàm, cho cô ấy đi cùng tôi đi mà . Tôi là đang muốn chưng diện bản thân một tý cũng không được sao ?
Ánh mắt long lanh to tròn bỗng chốc rơi giọt lệ xuống. Thật là chết tiệt
mà, trên thương trường hắn ta không thua ai vậy mà chỉ thua một ánh mắt
của cô thôi sao. Dương Nghi mà còn như vậy nữa thì hắn ta chạy lại mà ôm về mất thôi.
– Được rồi, nhưng hứa là chỉ đi mua sắm thôi biết chưa.
Được sự đồng ý của anh mà làm cô không khỏi vui mừng, đỡ lấy Ninh Ninh đứng dậy mà đáp.
– Tôi biết rồi mà, vậy chúng tôi đi đây.
– Khoan đã, em đã có tiền đi mua sắm chưa ?
Nhắc tới mới nhớ , tài khoản của cô từ khi chuyển về biệt thự của Vĩ Phàm
tới giờ không khi nào hắn ta không chuyển tiền cho cô cả. Nhưng cô vì
rất hận hắn cho nên không bao giờ động đến một xu một hào nào cả. Nghĩ
lại nếu giờ đi mua sắm với số tài khản đó thì dư sức mua hết cửa hàng đó mất.
– Tiền tài khoản của tôi vẫn còn cho nên tôi sẽ dùng số tiền đó để mua.