Em...em Dần Yêu Anh Mất Rồi! - Chương 57 - Đứa trẻ ăn vạ
A…đau, em làm gì vậy.
Thấy hắn ta nhìn mãi mình như vậy nên tay cô không tự chủ được mà véo vào
tay hắn thật mạnh. Cố Vĩ Phàm đáng thương xoa xoa cánh tay của mình rồi
ngồi dậy. Phải nói là cô nhịn cười hết sức rồi đó, mới véo có như vậy mà đã xít xoa rồi trưng cái vẻ mặt đáng thương chưa kìa.
Mà thương
hắn thật đấy, dưới nền lạnh như vậy mà vẫn ngủ ngon được. Ai bảo tự
nhiên về muộn với đi đến chỗ đó làm gì nên cô giận là phải. Dương Nghi
không hối hận với hành động của mình, phải phạt như vậy thì mới dần chừa được. Nhìn mắt cô mà xem, tự nhiên thâm như vậy rồi, tất cả là do người này hết, dám để cô lo lắng rồi ngủ muộn dậy sớm như vậy.
– Anh còn nằm đây đến bao giờ, còn không mau thay quần áo rồi xuống ăn sáng.
Giận thì vẫn giận nhưng vẫn quan tâm đến việc ăn sáng của hắn ta, điều này
hắn không cảm thấy phiền mà vui là đằng khác. Bất ngờ, hắn ôm chầm lấy
cô rồi bắt đầu mè nheo.
– Nghi, đừng giận anh nữa mà, anh hứa từ
giờ trở đi sẽ không bao giờ đến chỗ đó nữa. Anh hôm qua không hề ngon
giấc chút nào hết, em lỡ lòng nào mà nhốt anh như vậy chứ. Nếu anh mà bị ốm do nằm nền nhà lạnh thì là do lỗi của em đó, anh không biết đâu.
Cái gì vậy trời, cái tên này đang ăn vạ cô hay sao vậy. Tự mình nằm đây rồi bây giờ lại trách tội cô cơ chứ, không biết ra sao mà dần dần hắn ta
thật là giống trẻ con đến vậy.
– Anh có buông tôi ra không ?
– Không, trừ khi em tha lỗi cho anh nếu không đừng hòng anh buông.
Cô bây giờ thật là bất lực khi có một ông chồng là một đứa trẻ con ăn vạ.
Nhìn chồng người ta sao trưởng thành như thế, biết suy nghĩ như thế vậy
mà nhìn lại chồng của mình thì sao đây. Nhìn Vĩ Phàm bây giờ khác hẳn
với Vĩ Phàm khi ở công ty, ở đó sao anh ta nghiệm nghị như vậy, lúc nào
cũng thông minh và nhạy bén khiến người ta khâm phục.Thật là không hiểu
nổi cơ mà, nếu bộ dạng này của hắn ta mà truyền ra ngoài thì chắc hẳn sẽ là tin hot cho coi.
– Rồi rồi thưa ngài, ngài có thể buông tôi ra được chưa để tôi còn đi làm.
Hắn ta nghe vậy mà mắt sáng rực cả lên, nhòn chằm chằm vào cô mà đáp lời.
– Cô thật không, em tha thứ cho anh rồi đúng chứ ?
– Thật.
Cuối cùng vợ yêu của hắn cũng hết giận rồi, Vĩ Phàm tươi cười, hôn nhẹ lên
má cảm ơn vợ, lúc này tay hắn mới nới lỏng rồi buông cô ra. Bị đứa trẻ
to xác lải nhải như vậy khiến cô nhức đầu thật, nếu không đồng ý chắc
Dương Nghi sẽ không thể đi làm mất.
Thế là cô đi trước, còn hắn đứng đó nhìn cô rời đi mà mỉm cười.
Thật ra cả tối hôm qua Vĩ Phàm đâu có ngủ ở trước cửa phòng của cô cho lạnh
người, sau khi bị cô nhốt ra ngoài mà gọi đến khản cả cổ mà cô không đáp lời nào, hắn ta rất rối bời bởi vì mỗi khi đến tối thì đều ôm cô ngủ
cả, bảo là cô là thuốc ngủ của hắn cũng đúng thôi bởi vì ôm vợ ngủ thì
tốt nào tối lấy của hắn cũng đều ngon giấc.
Mùi hương và cơ thể
mền mại không xương của cô làm hắn rất nhớ nhung, cứ mỗi lần như vậy là
làm người hắn rạo rực trong người không thôi nhưng vẫn cắn răng không
cho phép mình làm chuyện đó tuy hai người là vợ chồng, một phần vì sợ cô đau, phần còn lại hắn biết cô vẫn còn một chút tình cảm nào đó mà chưa
dứt ra được với Dịch Hạo Minh. Đợi đến khi nào bọn họ công khai và cho
cô một lễ cưới hoành tráng, Dương Nghi đã hoàn toàn quên tên kia và
không có một chút vương bận nào trong lòng đến lúc đó dù cô có cầu xin
thế nào hắn của không tha đâu.
Về việc kia, do năn nỉ mãi không
được cho nên hắn ta đi tìm chì khóa dự phòng nhưng tìm mãi mà không thể
nào thấy được, chắc là Dương Nghi lại giấu ở đâu đó. Biết mình bị nhốt
ngoài cửa như vậy thì ngay lúc đầu hắn sẽ không nể tình đối tác mà đi về nhà luôn cho rồi, hắn ta thề rằng sẽ không bao giờ mà đi đến khuya muộn như vậy. Hình phạt này người ngoài nhìn vào là chả có gì to tát nhưng
đối với hắn là cực kì nặng, không được ôm vợ vào lòng như vậy ai mà chịu nổi chứ.
Ngậm ngùi sang bên phòng bên cạnh mà nằm, Vĩ Phàm ủ rũ,
không biết làm sao để vợ của mình hết giận bây giờ. Không còn cách nào
khác hắn ta bèn nảy ra một ý. Chi bằng bây giờ mình đặt báo thức, dậy
sớm rồi nằm ra ngoài cửa mà ăn vạ, cách này tuy làm mất đi hình tượng
nhưng chỉ cần cô hết giận thì hắn ta luôn tự nguyện làm những việc người ta cảm thấy ngu ngốc. Nếu cô nhân lúc hắn đi vào phòng mà mở cửa ra thì sao, kế hoạch này coi như thất bại rồi không, nhưng kệ đi dù sao được
đến đâu hay đến đó.
Trong xuất chặng đường đi đến công ty mà tay
của Cố Vĩ Phàm nắm chặt lấy tay cô vợ nhỏ không rời, tay còn lại thì cầm lái. Chắc là lại sợ cô vẫn chưa nguôi cơn giận đây mà. Dương Nghi chỉ
biết biết lắc đầu mà mỉm cười, mặc cho hắn nắm lấy tay của mình.
Trong văn phòng lúc này mọi người đã đến đủ cả, tiếng to nhỏ bàn tàn không
ngớt củ những nhân viên đang nói chuyện với nhau. Riêng một góc nào đấy, có một cô gái cầm lấy tờ giấy mà cứ bồn chồn hóng chờ ai đó. Lòng thầm
nghĩ quyết định lần này của mình chắc chắn là đúng. Mặc dù người đang
đau ê ẩm nhưng mà không hiểu sau cô vẫn trụ được để đi đến đây, đôi mắt
cũng thâm vì không được ngủ đủ giấc.