Em...em Dần Yêu Anh Mất Rồi! - Chương 42 - Công việc
Khi cô xuống dưới nhà thì đồ ăn đã được dọn sẵn, ôi trời món nào món đấy
đều nhìn đẹp mắt thế này. Dương Nghi còn đang tưởng tượng những thứ này
đều là màu sắc đen thui cơ chứ, cô còn tưởng gian bếp sạch sẽ này là một bãi chiến trường nữa cơ là đằng khác. Đừng trách tại sao trí tượng
tượng của cô gái lại phong phú đến lạ thường như vậy, đơn giản liệu có
ai thấy một vị chủ tịch kẻ hầu người hạ có đủ, bàn tay chưa từng phải
nấu ăn bao giờ thế mà lại vì cô mà trở lên như vậy.
– Em xuống rồi à, nào lại đây ngồi đi.
Dương Nghi đi đến, người nào đó thấy vậy thì cười đến típ mắt, đôi mắt chờ
mong muốn cô thưởng thức thành quả của mình. Cô nhìn thấy vậy mà phải
nén phì cười mà ngồi xuống. Gắp một miếng thịt kho bỏ vào trong miệng.
– Thế nào, ngon không em ?
Sắc mặt cô lúc này bỗng hơi nhăn lại, hắn nhìn thấy vậy mà hơi lo lắng,
không lẽ đồ hắn nấu lại khó ăn đến như vậy sao, rõ ràng hắn ta đã học tỉ mỉ ở trên mạng để được bữa ăn như vậy mà.
– Nhìn màu sắc món ăn này khá hấp dẫn nhưng có điều nó hơi mặn, chỉ cần anh biết bỏ ít muối hơn thì nó sẽ ngon lắm.
Cô lên tiếng đánh giá, Vĩ Phàm liền gật đầu rồi bắt đầu ngồi xuống rồi
thưởng thức thành quả của mình. Quả thật món nào cũng hơi mặn thật, hắn
nấu ăn đâu có nếm thử nên vậy.
– Ừm, món nào cũng mặn thật.
Sắc mặt hắn ta bỗng xịu xuống như vậy khiến cô không khỏi buồn cười và
thương, nấu ăn thì có mặn thật nhưng mà cả ngày hôm nay hắn đã tận tụy
vào bếp như vậy thì cũng đáng khen, chỉ có vị thì hơi mặn nhưng màu sắc
thì hấp dẫn không chịu nổi.
– Không sao đâu, nếu lần sau nấu anh
anh biết bỏ gia vị vừa tầm là được, anh phải nếm thử để xem nhạt hay mặn để còn xử lý. Anh nấu không đến nỗi mặn quá vẫn ăn ngon lắm nha.
Cô không quên tặng hắn một lời khen, hắn nghe vậy thì cũng mỉm cười. Được
vợ khen như vậy thì cũng đáng tự hào lắm chứ. Không khéo sau này Cố Vĩ
Phàm vì cô mà trở lên người đàn ông đảm đang, giỏi việc cơm nước, giỏi
việc nhà.
_______________________
Trong văn phòng, ai lấy
đều tập trung cao độ về công việc của mình. Bầu không khí không im lặng
tuyệt đối bởi vì có tiếng nói của vài người trong đây đã xóa tan không
tĩnh lặng. Việc thì lúc nào cũng không hết, có những hôm phải tăng ca
đến 10 giờ khuya nhưng mọi người không ai phàn nàn gì cả bởi vì đã quá
quen rồi. Công việc này đòi hỏi không chỉ làm nhanh để cho hết việc mà
phải tận tâm tận tụy xem chất lượng thật kĩ để cho ra sản phẩm đạt yêu
cầu.
Bỗng một cô gái đi lại chỗ Dương Nghi, cô lúc này đôi tay
đang thoăn thoắt trên bàn phím máy tính mà tập trung cao độ nên không
hay để ý có người đang đi tới.
– Chị Nghi.
Dương Nghi lúc này mới mới ngẩng mặt lên rồi nhìn người đó, cô gái kia thì đang đứng e thẹn mà lúng túng.
– C…chị ơi, chị có thể cho em về trước được không ạ ?
Sở dĩ cô ấy xin cô về trước là vì cô được Vĩ Phàm thăng cho chức quản lý
nhân sự ở đây, có những gì thì nhân viên có thể báo cáo lại với cô về
công việc hoặc lý do cá nhân gì khác. Mọi người ai cũng ngỡ ngàng vì cô
quay trở lại công việc thì được thăng chức, những hoài nghi về mối quan
hệ của cô và Vĩ Phàm liên tục khiến họ thắc mắc nhưng không dám lên
tiếng.
Nhìn cô ấy lúng túng như vậy mà làm Dương Nghi không khỏi thắc
mắc, cô bé này vốn là nhân viên mới nên chưa quen hết được những nhân
viên ở đây phần vì cô khá nhút nhát trong việc giao tiếp. Nhiều lần
Dương Nghi cũng bắt chuyện và trao đổi về công việc nên làm cho cô ấy có phần hòa nhập được hơn.
– Em có việc gì sao ?
Cô ấy thành thật đáp lời.
– Dạ đúng vậy, chuyện là mẹ em đang ở trong bệnh viện vì bệnh từ gần một
tuần nay. Thường ngày sau khi tan làm thì em luôn đến đó để chăm non mẹ, bỗng hôm nay tăng ca muộn như vậy thì em không thể đến đó được. Vậy
nên….
Cô ngờ ngợ đoán ra vấn đề nhưng vẫn có những thắc mắc, chả nhẽ cô ấy không nhờ được ai hay sao vậy, bố hoặc anh em chả hạn.
– Vậy sao, nhưng em cũng có thể nhờ người khác chăm lo mẹ được mà, hình
như tuần này có mỗi tăng ca hôm nay thôi nên là em không cần lo.
Cô nói như vậy là đúng, nhưng cô đâu biết rằng cô gái kia còn có kí ức đau lòng.
– Dạ em cũng biết vậy nhưng mà ngoài em ra thì không có ai chăm sóc mẹ
cả. Em và mẹ không phải người ở đây mà là từ vùng quê đến. Từ sau khi vụ làm ăn thua lỗ thì ba em tự nhiên trở thành con người khác, lúc nào
cũng rượu chè mà đánh đập mẹ em. Lúc đó em đang ở trên thành phố làm
việc nên không hay biết, mãi sau này em về quê tham ba mẹ thì nghe mọi
người kể lại. Em nghe thấy vậy thì rất bức xúc mà muốn mẹ em ly hôn để
được giải thoát vậy mà bà ấy không đồng ý vì không muốn em không có ba.
Vậy nên em mới bảo mẹ lên thành phố sống cùng thì mãi mẹ mới đồng ý.
Cô ấy nói vậy mà làm cho cô nhói lòng mà thương thay. Hóa ra không chỉ có
những nhân viên lên thành phố mà làm việc để đổi đời mà có những người
có những kí ức khiến người ta thương cảm đến như vậy.
Tuy không biết lý do vì sao mẹ cô ấy lại nằm viện như vậy thế nhưng cô cũng không muốn hỏi nhiều thêm nữa chỉ gật đầu đồng ý.
– Thôi được rồi vậy em về trước đi, từ giờ đến lúc mẹ em khỏi bệnh em có
thể về trước nếu em muốn. À chị có chút ít đây mong em nhận lấy , số
tiền tuy không nhiều nhưng chị sẽ vui nếu nó đỡ cho em một phần về kinh
phí để chăm sóc mẹ.
Cô đưa ra một số tiền rồi đưa cho cô gái, cô ấy thấy vậy thì liền lắc đầu từ chối.
– Không, em không thể nhận ạ. Chị đã cho em về trước như vậy là tốt lắm rồi.
Dương Nghi vẫn kiên quyết với quyết định của mình.
– Em cứ nhận lấy đi, coi như hôm nay là quà ngày của phụ nữ mà chị tặng
cho em. Em không nhớ hôm nay là ngày của phụ nữ chúng ta hả ?
Tuy
cô nói như vậy nhưng cô ấy vẫn một mực từ chối nhưng mãi Dương Nghi
thuyết phục thì cô ấy mới nhận rồi cúi đầu chào cô ra về.