Chương 69 - Con dâu của mẹ đâu rồi ?
Bước ra khỏi cổng bệnh viện mà Dịch Hạo Minh vẫn không khỏi thắc mắc về
những việc vừa rồi nhưng trong lòng bỗng thở phào nhẹ nhõm hẳn. Không
biết cô ta có bị ngốc không nữa khi biết chính mình là người làm cho cô
ta sảy thai ấy vậy mà không tố cáo trước mặt hai bên gia đình ngược lại
có vẻ bao che cho anh ta. Đúng là khó hiểu thật.
Vừa nãy ở trong
phòng, Hạo Minh đang lo sợ vì bị Diệu Anh nhìn mình như vậy. Thầm đoán
mọi chuyện xấu xa của mình sẽ bị bại lộ, dù rằng nói mình không cố ý đi
chăng nữa thì cũng chả ai nghe vì anh chính là người hại đứa bé. Ba, mẹ
anh sẽ thất vọng ra sao khi ông bà khuyên mãi không được rồi lại làm
chuyện như vậy. Còn bố mẹ vợ nữa, chắc chắn họ sẽ không tha thứ cho anh
về việc mình làm, công ty chắc chắn bị mất cổ phiếu và dần dần bị phá
sản. Cứ thế anh sẽ mất hết tất cả chỉ vì một hành động dại dột của mình.
Nhưng không hiểu sao, cô ta ấy vậy mà bảo anh và ba mẹ mình ra ngoài. Bọn họ
tuy thắc mắc nhưng vẫn làm theo, không biết trong đó nói gì mà một lúc
sau ông bà Tô mới ra ngoài. Vẻ mặt có vẻ buồn rầu càng khiến Hạo Minh lo lắng.
– Hạo Minh, ta xin lỗi con về chuyện này nhưng hai đứa ly hôn đi.
– Sao cơ ạ ?
Cẩm Lan và Dịch Ôn đều ngỡ ngàng, con trai ông bà lại làm ra chuyện gì rồi. Dịch Hạo Minh như mất thần trí vì cô ta nói ra sự thật.
Để làm
ông bà và Hạo Minh đỡ khỏi hoang mang, ông bà Tô liền giải thích. Vừa
nãy con gái của ông bà có nói muốn ly hôn nhưng không biết nguyên do gì
lại như vậy. Còn về vấn đề hôm nay, cô có nói là do mình không cẩn thận
nên bị té ngã ở gần cửa phòng tầng hai, lúc đó Dịch Hạo Minh về thấy cô
như vậy liền hoảng loạn mà bế cô đến bệnh viện luôn. Diệu Anh rất ân hận vì mình sơ ý mà để bị té.
Anh ta khi nghe xong câu chuyện liền
hoang mang tại sao cô ta phải bịa như thế, rõ ràng anh ta đẩy cô mà. Sao không nói thẳng ra luôn, ông Tô có nói là cổ phiếu đầu tư vào Dịch thị
vẫn để nguyên khi hai người ly hôn. Ông bà nói tạm thời cứ làm theo lời
con bé vì bây giờ tâm trí Diệu Anh rất hoảng loạn, nếu không làm theo cô ấy cứ như điên dại mà liên tục la hét là muốn ly hôn.
Nghe cổ
phiếu vẫn giữ nguyên như vậy ông bà Dịch liền an tâm, nếu như không có
cổ phiếu đó Dịch thị sẽ phá sản mất, còn ly hôn hay không thì ông bà
cũng chả bận tâm.
Tâm trạng cứ thế nhẹ nhõm như trên mây, anh ta
lái xe ra về mà không biết trên tầng của bệnh viện lúc này có người đang nhìn vào chiếc xe của mình đang dần biến giữa lòng đường.
Tô Diệu Anh khuôn mặt có phần tái nhợt, nỗi đau mất con và biết mình bị phản
bội cứ vậy mà dày vò tâm trạng cô ta. Vừa nãy cố gắng mãi cô ta mới kìm
lòng mà diễn cho thật, bịa ra lý do để bao che cho tên khốn đó.
–
Cứ đợi đó Dịch Hạo Minh, nỗi đau hôm nay tôi sẽ khiến anh phải trả giá
gấp trăm lần về việc anh đã làm với tôi. Hãy trân trọng thời gian mình
đang có mà ôm ấp con tiện nhân đó đi vì sắp tới anh sẽ không còn những
phút giây đó đâu.
_____________________________
Kì nghỉ lễ
dài ngày cuối cùng cũng kết thúc, chuyến đi đến cô nhi viện của hai vợ
chồng Cố Vĩ Phàm rất vui vẻ. Các em ở đó rất đáng yêu, có vài em lâu
không gặp mà đã cao lên một chút rồi. Bọn họ cùng mấy bảo mẫu ở đây chia quà rồi vui chơi với các em nhỏ. Nhờ có Dương Nghi mà hắn cảm thấy kì
nghĩ lễ này thật ý nghĩa.
Ánh nắng mặt trời len lỏi chiếu vào căn
phòng báo hiệu một ngày mới đã đến, hai vợ chồng nhà kia ấy vậy vẫn say
giấc nồng. Vĩ Phàm vòng tay định ôm lấy vợ của mình nhưng không hiểu sao sờ thấy bên cạnh trống trơn, hắn mới từ từ mở mắt tìm kiếm cô vợ của
mình. Dương Nghi lúc này đang nằm cách hắn một khoảng mà ôm gối ôm,
trông như hai vợ chồng đang giận nhau vậy.
Hắn ta bên lại ngần mà
ôm lấy vợ vào lòng, lúc này cô cảm nhận như ai đó đang ôm lấy mình bên
khó chịu mà cựa quậy, miệng còn lẩm bẩm.
– Cái tên kia bỏ tôi ra, khó chịu.
Tên nào đó vờ như không nghe thấy mà ôm chặt cô hơn, không hiểu sao cô cứ thất thường. Lúc nóng lúc thì lạnh, khi lại cáu giận.
– Nào, để anh ôm.
Dương Nghi hơi vùng vằng nhưng hắn càng
ôm chặt hơn nên cô đành bất lực để hắn ôm. Vĩ Phàm thấy vậy thì mỉm cười rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
* Tính tong, tính tong…..
Chuông
cửa nhà cứ vậy mà vang lên, chết tiệt mới sáng ra ai đang làm phiền giấc ngủ hắn như vậy. Định làm lơ nhưng tiếng chuông đáng ghét cứ vang lên
không ngừng.
– Hình như có ai đến thì phải.
Cô đang làm ngủ nhưng âm thanh ồn ào như vậy đã đánh thức Dương Nghi, Vĩ Phàm hôn nhẹ lên má cô rồi cất lời.
– Em cứ ngủ thêm đi, để anh xuống xem là ai đến.
Dương Nghi gật đầu, Vĩ Phàm lúc này xuống giường mà đi xuống dưới nhà, không
biết tên đáng ghét nào đang làm phiền vậy không biết.
– Dạ, dạ, phu nhân cứ đợi ở đó tôi sẽ lên gọi ngài ấy ạ.
Người giúp việc đang nói chuyện với người phụ nữ vừa bước vào. Không biết
thằng con nghịch tử của mình bị điếc hay sao mà chuông cửa vang lên như
vậy mà còn chưa xuống.
Thật tình bà chỉ muốn lên đó mà táng cho nó mà, nhưng vì gặp mặt con dâu lần đầu lên bà đành nhẫn nhịn mà chờ đợi.
Cố Vĩ Phàm đang từng bước ung dung xuống cầu thang.
Hắn đi đến,
hơi ngạc nhiên vì người đang xuất hiện trước mặt. Mẹ của hắn ấy vậy
không biết về từ bao giờ mà không báo cho hắn ta một tiếng.
– Mẹ ?
Doãn Ái hình như không quan tâm đến thằng con đang thắc mắc mà nhìn mình
không rời, bà cứ gõ đông, ngó tây rồi nhìn lên trên bậc thang. Bà ấy khó hiểu mà nhăn mày, hỏi Vĩ Phàm.
– Con dâu của mẹ đâu rồi ?