Em...em Dần Yêu Anh Mất Rồi! - Chương 20 - Bỏ thuốc
Sao, sao cơ. Cô bảo ai già hả !
Cô ta lên tiếng hét lên làm thu hút sự chú ý của không ít người xung
quanh. Nhận ra mình đã hơi lớn tiếng, cô ta cười gượng rồi lắc đầu.
– A, không có gì. Haha Dương Nghi, sao cô lại trêu tôi cơ chứ. Tôi biết
mình sắp đến tuổi trung niên nên không xinh đẹp như cô là phải mà.
Diễn cũng hay thật, vừa mới một giây trước còn quát cô mà bây giờ lại vẽ ra
trò. Thôi thì ủng hộ nghề diễn viên của ả, cô cũng mỉm cười theo. Các
khách quan nghe vậy vậy thì lại tập chung nói chuyện để lại ả thở phào
nhẹ nhõm.
– Tôi nghĩ cô lên
diễn chân thật hơn một chút đi. Không muốn để mất hình tượng của mình
thì dùng hành động chứ không phải ở đây dở trò.
Dương Nghi nói vậy khiến cô ta căm tức hơn, thiết nghĩ cô nhút nhát như ngày
đầu làm việc chứ đâu có mạnh mồn mạnh miệng như bây giờ.
– Ha, con nhỏ này. Cô từ bao giờ mà trở thành như vậy. À tôi biết rồi, cô là đang tự cao tự đại cậy mình là người của Cố tổng nên thích làm gì
thì làm đúng không. Không hiểu ngài ấy chọn người kiểu gì mà lại chọn
người có tâm địa như cô.
Nếu ai đó ghét mình thì dù mình nói gì đúng thì họ cũng sẽ bịa ra những câu
chuyện để làm mất đi hình tượng của chúng ta. Dương Nghi đang ở trong
trường hợp này. Mặc kệ những lời nói của cô ta, cô lẳng lặng đi ra chỗ
khác. Trước khi đi không quên nhắc nhẹ cô ta vài điều.
– Tôi là vậy đấy, nếu cô đang ghen ăn tức ở với tôi thì đi quyến rũ Vĩ
Phàm để được về nhà hắn ta bao nuôi. Còn ở đây, mạnh mồn mạnh miệng
thích nói gì mà chả được ý thì thà đi thực hiện còn hơn.
Nói rồi cô bước đi để lại cô ta với gương mặt khó chịu mà cay cú, các nữ đồng nghiệp nhìn thấy như vậy liền đi lại.
– Chị, chị khó chịu ở chỗ nào sao ?
Ả lắc đầu.
– Không có gì đâu, chúng ta tiếp tục nhập tiệc thôi đừng để ý đến chị.
Nữ đồng nghiệp nghe thấy vậy liền tiếp tục lấy lòng mà an ủi.
– Chị, có phải là Dương Nghi khiến chị khó chịu không. Mà không biết vì
sao rõ ràng cấp trên bảo cô ta nghỉ việc rồi mà sao lại đi cùng sếp của
chúng ta cơ chứ. Nhẽ ra người phụ nữ của Cố tổng là chị đây mới đúng,
nhìn hai người xứng đôi vừa lứa thế này ai như cô ta.
Lời nói như mật ngọt rót vào người ả, cô ta không còn tức giận mà chuyển sang tươi cười vui vẻ.
– Các em cứ nói đùa, người phụ nữ của sếp là do sếp chọn chứ chúng ta
không thể ghép được đâu. Còn về Dương Nghi thì chắc chắn cô ta không
phải loại tốt đẹp gì thế nên mới quyến rũ được ngài ấy. Thôi chúng ta
tiếp tục nhập tiệc đi các em.
Bữa tiệc đang diễn ra vui vẻ, bỗng trên sân khấu một người phụ nữ xuất
hiện. Trông cô ta rất xinh đẹp và kiêu sa, nhẹ nhàng cầm mic mà lên
tiếng.
– Thưa các vị, hôm nay là ngày thành lập công ty của chúng tôi. Tôi là Diệp Ninh Ninh, thư kí của Cố
tổng. Hôm nay, tôi xin dành tặng cho mọi người một bản nhạc. Xin mọi
người hãy lắng nghe.
Nói rồi cô ta đi đến, đặt những ngón tay của mình trên phím đàn piano. Âm thanh
bắt đầu vang lên tạo thành một bản âm thanh du dương, khiến cho người
nghe phải cuốn vào qua từng nốt nhạc. Thật không ngờ Diệp Ninh Ninh lại
có nhiều tài nghệ đến vậy. Nếu tính cách của cô ta mà không ghen ăn tức ở có phải tốt hơn không.
Dương
Nghi cứ chăm chăm nhìn vào cô ấy không rời, nhìn Diệp Ninh Ninh cô cứ
liên tưởng tới bạn thân của mình. Ngoại hình của cô ta na ná giống với
bạn của cô, cô ấy cũng có sở thích ung dung trên những phím đàn . Hai
người vốn dĩ là bạn thân của nhau từ khi còn nhỏ, học chung với nhau từ
tiểu học cho đến cấp ba. Nhưng đến khi ra trường, Dương Nghi thì đi làm
còn cô gái kia tiếp tục ước mơ của mình mà học đại học. Từ đó hai người
họ xa cách nhau những vẫn thường xuyên hỏi hang mỗi ngày. Dạo ngần đây
vì cô ấy là sinh viên năm cuối đại học và hiện đang trong thời gian thi
cử nên cô cũng không muốn làm phiền mà ngưng hỏi thăm.
Tiếng đàn kết thúc trong sự vỗ tay nồng nhiệt của mọi người, Diệp Ninh Ninh
khẽ cúi đầu cảm ơn rồi thẹn thùng bước xuống trong sự ánh mắt trìu mến
của các khách quan.
– Thật không ngờ cô lại đàn hay đến vậy.
Cô ấy thẹn thùng mà đáp lại .
– Dạ cảm ơn ngài.
Bỗng lóe ra ý nghĩ nào đó, cô ta đi đến chỗ Cố Vĩ Phàm mà đưa cho hắn một ly rượu . Lúc này, hắn ta đang vẫn đứng ngắm nhìn cô gái nhỏ của mình mà
không hề biết có người từ phía sau đang lại gần.
– Cố tổng, tôi có thể mời ngài ly rượu này được chứ ?
Lúc này hắn mới quay lại nhìn cô, Diệp Ninh Ninh trong bộ trang phục màu
trắng kiêu sa nhưng hơi thiếu vải thì phải. Còn Cố Vĩ Phàm, hắn ta không quan tâm mà chỉ nhàn nhạt đáp lời.
– Mời tôi sao ?
Môi cô ta bất giác cong lên.
– Dạ thưa đúng vậy.
Nhìn biểu cảm khoái chí của ả mà khiến hắn phát cười, đi đến chỗ cô ta mà nói nhỏ.
– Cô tưởng tôi không biết cô đã bỏ thuốc vào ly rượu này sao ?