Chương 67: End
“Oẹ…oẹ…oẹ” Tuyết Nhi ngửi thấy mùi cá do anh nấu liền không thể chịu được mà nôn khan
“Vợ, em sao thế?”
“Em không sao”
“Không sao là không sao thế nào. Em theo anh, chúng ta đi bệnh viện”
Không cần chờ sợ đồng ý anh cứ vậy mà bế cô ra xe. Vừa đi anh vừa gọi cho Đặng Luân
“Cậu sắp xếp bác sĩ ở bệnh viện Y, tôi đang trên đường đến đó”
“Sếp bị làm sao ạ?”
“Hỏi ít thôi, đi thu xếp đi”
“Vâng vâng”
…
Tại bênh viện Y
“Chúc mừng thẩm Tổng, phu nhân đã mang thai được 8 tuần rồi ạ” bác sĩ đưa cho anh giấy xét nghiệm
Anh cầm tờ giấy tay không khỏi run rẩy vì vui mừng. Ra khỏi phòng khám anh ôm lấy cô.
“Cảm ơn em…anh được làm cha rồi”
Cô cũng chỉ biết ôm anh cười. Cô không ngờ rẳng bấy lâu nay trông người mình lại có một sinh mệnh bé nhỏ.
“Anh phải báo về bên nhà. Chắc cha mẹ vui lắm”
“…”
“À thôi tí, anh đưa hai mẹ con qua nhà chính luôn” vừa nói tay anh vừa xoa bụng cô
Đúng là đàn ông dù lớn đôi khi cũng chỉ là những đứa trẻ to xác
…
“Thưa mẹ, cha con mới về ạ” Tuyết Nhi lễ phép
“Vào đi con con” bà Thẩm niềm nở
“Mẹ có con dâu là quên luôn con trai rồi sao?”
“Cái thằng bé này, vào đi”
Khải Phong ôm eo, đỡ lấy cô từng bước đi.
“Em vẫn bình thường, tự đi được mà, anh không cần phải như vậy đâu” Tuyết Nhi nói nhỏ với anh
“Cẩn thận vẫn hơn”
Cô nhìn anh bất lực, đúng là cô không bao giờ nói lại được anh
“Hai đưa ngồi đi” ông Thẩm lên tiếng
“Dạ”
“Con qua đây, tiện thể đem cho hai người chút tin vui” Khải Phong thần bí mà nói
“Tin gì? Nói đi ta nghe”
“Hai người sắp có cháu để bế rồi”
“Thật sao?” Bà Thẩm nhìn Tuyết Nhi
“Dạ tụi con vừa mới đi xét nghiệm về liền qua đây báo với cha mẹ luôn ạ” cô đưa tờ giấy xét nghiệm cho mẹ
“Tốt quá…tốt quá” bà Thẩm cười mừng rỡ
“Hai đứa vừa đi xét nghiệm về chắc vẫn chưa ăn gì đâu nhỉ? Để mẹ vào đun nóng đồ cho”
“Để con vào phụ mẹ”
“Không phải phụ ngồi đó, ta vào một chút là xong”
…
Cứ vậy mà cô được nuông chiều, chăm lo trong suốt 7 tháng.
“Khải Phong…Khải Phong. Em vỡ ối rồi nhanh…nhanh vào bệnh viện”
Khải Phong nghe được tiếng gọi của cô liền vội vã chay tới đưa cô đến viện
Nhìn cô đau đớn, anh cũng xót xa vô cùng. Tuyết Nhi được đẩy vào phòng mổ
Hai ông bà Thẩm cũng vội vàng mà chạy tới.
“Sao rồi? Tuyết Nhi sao rồi?”
Cô ấy được đưa vào phòng mổ rồi ạ.
“Đồ đâu?”
“Đồ gì ạ?”
“Cái thằng này, mày đưa vợ đi đẻ mà không mang đồ cho con. Đến lúc chào đời thì cháu ta lấy gì nó mặc?”
“Khải Phong lúc này mới nhận ra. Tại lúc đó thấy Tuyết Nhi đau đớn, anh chỉ biết lo lắng mà trong đầu trống rỗng chẳng nhớ được gì cả.
“Vậy cha, mẹ ở đây với cô ây con về nhà lấy đồ”
May mà trước kia anh đã có sự chuẩn bị nên giờ chỉ việc lấy mang đi. Trên đường về anh chỉ biết cầu trời để mẹ tròn con vuông.
Vừa lúc Khải Phong mang đồ tới, vừa đặt chân đến phòng mổ anh đã nghe thấy tiếng
“Oe…oe…oe” tiếng khóc chào đời của con khiens anh không khỏi hạnh phúc, vui mừng khôn xiết. Niềm hành phúc của một người làm cha.
Vậy là Tuyết Nhi cô vượt cạn thành công. Cánh cửa phòng mổ mở ra
“Chúc mừng gia đình là bé trai nặng 3,6kg”
Cùng với đó Tuyết Nhi được đẩy ra khỏi phòng mổ chuyển ra phong hồi sức.
“Vợ tôi có sao không?”
“Vợ anh vẫn ổn. Cần ở lại bệnh viện 3-5 hôm là có thể về”
Con anh để ông bà bế còn anh theo vợ về phòng hồi sức. Một lát sau cô lờ mờ tỉnh lại
“Con đâu rồi?”
“Ông bà bế rồi, em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi”
“Sao thế?”
“Anh thấy em đau, anh khộng được” nước mắt anh cứ thế mà rơi.
“Vậy sau có đẻ nữa không?”
“Không…không đẻ nữa một đứa là đủ rồi” cô chỉ nhìn anh mà cười
…
5 năm sau. Dự tính không đẻ của anh đã hoàn toàn thất bại
“Mami…mami dạy chơi với con đi”
“Con rủ em gái chơi cùng đi mẹ đang bận nấu ăn mà”
“Con không chơi với em đâu, em toàn dành đồ chơi của con thôi”
“Tuyết Linh…con cho anh chơi cùng với. Không được dành đồ chơi của anh”
“Aaaaa…cha về” tiếng nói nanh nảnh của Tuyết Linh
Tuyết Linh chạy tới ôm chặt lấy Khải Phong, thì thầm nói nhỏ
“Hôm nay cha có mua socola cho con không?”
Khải Phong lấy thỏi socola nhỏ trong túi áo ra cho cô con gái diệu của anh
“Suỵt…đừng để mẹ biết. Mẹ mà biết là cả hai cha con chúng ta đều phải nhịn cơm đấy”
“Con biết rồi…hihii”
“Hai cha con là gì mà thì thầm to nhỏ ở ngoài đó đấy? Mau đi rửa tay còn ăn cơm”
Gia đình nhỏ cứ vậy mà cùng nhau sống vui vẻ, hạnh phúc. Cái cảnh này Tuyết Nhi cũng đã từng tưởng tượng, ước mong nó rất nhiều rồi. Không ngờ nó lại đến với cô nhanh đến vậy.