Chương 45: Cuộc gọi bí ẩn
Cô mếu máo, nhảy bổ đến ôm bà thật chặt, oà lên khóc như một đứa trẻ: “Mẹ còn sống, tại sao lại lừa con, tại sao lại trốn?”
Cô gào lên bằng tất cả những ấm ức, tủi hờn đã kìm nén suốt bao nhiêu năm qua. Nước mắt giàn giụa, ướt đẫm khuôn mặt kiềm diễm.
Người phụ nữ ngờ ngợ đưa tay lên chạm vào tấm lưng mảnh mai của cô. Bà nhắm chặt mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, trong tim như có lưỡi dao sắc nhọn mạnh mẽ cứa thẳng vào tim, đau buốt vô cùng.
“Sao…con biết mẹ ở đây?”
Cổ họng cô nghẹn ứ, nước mắt dường như phải hoá thành máu mới thể hiện được hết nỗi đớn đau, tủi hờn của cô: “Con đã bắt gặp hai lần rồi, con chắc chắn không thể lầm được nữa con mới ra đây chờ mẹ.”
Mẹ cô không biết làm gì khác ngoài việc xoa nhẹ tấm lưng của cô vẻ đang vỗ về.
Phải mất một lúc lâu sau cô mới ổn định được tâm trạng, từ từ buông bà ấy ra: “Tại sao lại giấu con?”
Lý Nhàn chậm chạp lau đi hàng nước mắt ướt nhoè trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Bà nắm tay kéo cô đến bên quán cafe gần đó: “Nếu đã gặp rồi vậy chúng ta qua đây nói chuyện.”
Thẩm Thư thoáng kinh ngạc, bà ấy không ruồng bỏ cô, nhưng tại sao lại trốn tránh cô?
“Ba, con có chuyện muốn nói.”
Thẩm Thư mon men bước vào phòng sách, bộ dạng rụt rè tới mức chỉ dám khép hờ cánh cửa.
“Con nói đi, ba nghe đây.” Thẩm Chí Tường vẫn thản nhiên nhìn tập tài liệu trên tay.
Thẩm Thư có chút ngập ngừng: “Hôm nay…con đã gặp mẹ.”
Thẩm Chí Tường bàng hoàng ngẩng đầu lên, bàn tay cầm tài liệu cứng đờ lại: “Con nói gì cơ?”
Cô vội nhìn thẳng vào mắt ông: “Con không trách ba, con cũng rất cảm ơn vì ba đã bao dung con trong suốt thời gian qua, con muốn dọn đến ở chung với mẹ.”
“Không được.” Thẩm Chí Tường kích động đứng phắt lên, chân mày nhíu chặt: “Con không thể ở chung với bà ấy, ba không cho phép.”
Bàn tay đang định gõ cửa bỗng dừng khựng lại, Thẩm Hàn Phong nhíu chặt mày nhìn bóng lưng cô đang quay về phía hắn qua khe cửa. Cô đã gặp bà ấy rồi ư?
“Tại sao con lại không thể?”
Thẩm Chí Tường hít một hơi sâu, nếu cô đã gặp bà ấy thì giờ đây chẳng còn chuyện gì ông phải giấu cô nữa rồi.
“Mẹ của con kết giao với xã hội đen, nếu con sống chung với bà ấy, bất cứ lúc nào con cũng có thể gặp nguy hiểm, ba giấu con, ba nói dối con là vì muốn tốt cho con, con biết tình cảm của ba đối với bà ấy là gì mà, giờ đây ba dồn hết tình cảm ấy lên con, thay bà ấy chăm sóc con, bây giờ con là con của ba, ba không thể nào để con đi vào con đường lầm lỡ giống như bà ấy được.”
Môi cô run lên bần bật, nước mắt trực trào, cô thực bất ngờ trước sự thật này, khi nãy Lý Nhàn không nói cho cô biết bà ấy kết giao với xã hội đen: “Nhưng con không thể nào cứ xa mẹ của con mãi như vậy được.”
Thẩm Chí Tường trừng mắt, nghiêm mặt: “Con về phòng đi và đừng bao giờ nhắc đến vấn đề này với ba thêm một lần nào nữa.”
Ngay khi cô rời đi, ông siết chặt tay, đập mạnh xuống bàn, căm tức chộp lấy chiếc điện thoại bàn. Ông và bà ấy đã giao dịch, tại sao bà ấy lại không giữ lời, cố tình xuất hiện trước mặt cô.
“Em sao vậy?”
Thẩm Hàn Phong khuấy nhẹ ly trà nóng đưa cho cô. Thẩm Thư đang thẫn thờ bỗng ngước lên: “Mẹ em vẫn còn sống, hôm nay em đã gặp bà ấy.”
“Thì sao?” Hắn thản nhiên thở ra một câu hỏi như thể đó là một điều rất hiển nhiên.
Thẩm Thư tròn mắt kinh ngạc, cô kích động, nhăn mặt: “Anh cũng biết chuyện này?”
Ngày mà cô cần truyền máu, cuộc điện thoại mà Thẩm Chí Tường gọi đi chính là gọi cho Lý Nhàn, chỉ m bà ấy mới có cùng nhóm máu với cô. Có lẽ từ ngày đó, bà ấy lo cho cô nên mới âm thầm dõi theo cô như vậy.
Hắn vẫn kiên nhẫn đưa ly trà cho cô, mắt nhìn cô chăm chú: “Em muốn dọn đến sống chung với bà ấy?”
“Đúng vậy.”
“Em nghĩ anh sẽ cho phép sao?”
Thẩm Thư nhận lấy ly trà, nhấp một ngụm, cô dường như đã hiểu ra tất cả mọi chuyện, ai cũng biết mẹ cô còn sống, trừ cô.
“Nếu như…”
“Không có chuyện nếu như, tốt nhất em nên bỏ ý định dọn đến ở chung với bà ấy, anh bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ rồi, đây sẽ là nơi vĩnh viễn em không thể rời khỏi.”
“Qua phòng sách gặp ba.”
Thẩm Hàn Phong nhận được lời nhắn liền lập tức rời khỏi phòng ngủ của cô. Thẩm Chí Tường đang vô cùng căng thẳng và lo lắng. Ông hiểu tính cách của cô, cô không phải người chịu an phận, ngoài mặt mềm mỏng nghe lời ông như vậy, nhưng có lẽ cô đã có suy nghĩ sẽ trốn khỏi đây bất cứ lúc nào.
“Hàn Phong, Thẩm Thư sẽ không chịu ở yên như vậy, tốt nhất con nên để mắt đến con bé thật chặt, tuyệt đối không được để con bé gặp Lý Nhàn thêm một lần nào nữa.”
Ông không cần biết bà ấy xuất hiện có mục đích gì, nhưng thế giới của bà ấy quá nguy hiểm, cô không thể bị cuốn vào đó, ông nhất định sẽ bảo vệ cô đến cùng.
“Ting ting.” Cô thoáng giật mình trước tiếng chuông điện thoại khi đang tập trung suy nghĩ. Thẩm Hàn Phong để điện thoại ở ngay bên cạnh cô, hắn để quên ư? Hay cố tình để đó?
Hắn vừa mới đi rồi, cô có nên nghe điện thoại không hay để đó chờ hắn quay lại rồi nói với hắn sau.
Chuông kêu hồi lâu, cô cũng không dám bắt máy. Chuông vừa dứt, số điện thoại đó tiếp tục gọi đến.
Có gì đó bỗng thôi thúc nên nghe điện thoại, cô nhíu mày, chậm chạp đưa ngón tay trượt ngang màn hình, ghé sát vào tai. Cô chưa kịp lên tiếng, bên kia đã có giọng nói được ghi âm sẵn: “Dao tôi đã làm xong, nhận ở địa chỉ cũ.”