Chương 37: Là ai tặng
Hà Thái Hân ngẩng cao mặt, cười tít mắt, vừa dùng bữa tối xong, cô bạn đã vội vã đến căn hộ của Trương Bảo để khoe tin tốt: “Còn có thể là giả à, mình cũng không ngờ luôn đó.”
Cô bạn thuận tay bỏ túi xách xuống ghế, ngồi trên sofa bấm bấm điện thoại. Trương Bảo vì quá vui mừng, không nhịn được, vội vàng lấy nước trái cây rồi ngồi sát lại gần cô bạn.
“Cậu ấy bây giờ thế nào rồi?”
“Vẫn độc thân, còn xinh đẹp hơn trước rất nhiều, mình với anh trai cậu ấy chuẩn bị hẹn hò với nhau.”
“Từ bao giờ vậy, sao bây giờ cậu mới nói.”
Hà Thái Hân hai mắt sáng rực, vẻ mặt hí hửng khi nhắc đến Thẩm Hàn Phong: “Mình cũng rất bất ngờ, đối tượng ba mẹ mình chọn chính là anh ấy.”
Trương Bảo đột nhiên mở bức ảnh trong điện thoại ra cười thầm. Hà Thiên Hân không khỏi rướn cổ lên, huých vào người Trương Bảo: “Coi kìa coi kìa, cậu lại chuẩn bị ủ mưu gì rồi đúng không, chắc bây giờ anh Hàn Phong không đến nỗi can thiệp cả chuyện tình cảm cá nhân của Thẩm Thư đâu nhỉ.”
Khoé miệng Trương Bảo càng kéo dài hơn, ánh mắt lộ rõ vẻ si tình: “Mình không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này được.”
***
“Bà ngoại đổ bệnh, đang cấp cứu trong viện, bây giờ ba mẹ phải qua đó, Hàn Phong, con đưa Thẩm Thư về, ba gọi tài xế lái xe đến rồi.”
Bữa tối vừa tàn, xuống đến sảnh thì Thẩm Chí Tường nhận được cuộc gọi ở nhà ngoại. Lưu Ký Hoa cuống quýt cả lên. Còn Thẩm Chí Tường liên tiếp gọi điện thoại để thăm dò tình hình ở bệnh viện.
“Anh…không đi thăm bà ngoại sao?” Cô không khỏi cảm thấy căng thẳng khi hắn và cô cùng im lặng.
Thẩm Hàn Phong bỗng quay sang, mắt hắn bất giác dừng trên bụng cô vài giây rồi tiếp tục nhìn đường: “Đi thăm để em ở nhà một mình, hẹn hò với đàn ông à?”
Cô lập tức im lặng. Thà không hỏi còn hơn, hỏi hắn lại giở cái giọng đó với cô, thật chẳng ra làm sao.
“Chuyện của em với Cố Đình Triểu là như thế nào?”
Cô nhăn mặt khó chịu, hắn lại như thế nữa rồi.
“Tôi không có cảm tình với anh ta.”
Nét mặt Thẩm Hàn Phong lạnh thêm vài phần, bàn tay siết chặt vô lăng, hắn không thèm nói lời nào nữa, dường như hắn không tin cô, giờ có hỏi cô thì cũng vô nghĩa.
Thẩm Thiên Tâm vội vàng đi cùng tài xế. Toà dinh thự chỉ còn cô và Thẩm Hàn Phong.
Hắn lặng lẽ về phòng, thuần thục pha trà như một thói quen. Cảm thấy đã đủ ngấm, hắn liền rót một ly mang sang phòng cho cô.
Mặc dù không biết đây là trà gì, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn uống vì nó mang đến cho cô cảm giác rất khoan thai, dễ chịu.
Thẩm Hàn Phong kéo rèm cửa lại, cởi bỏ áo vest, cất ly trà giúp cô. Thản nhiên kéo cô xuống giường, ôm cô vào lòng: “Ngủ đi, hôm nay tôi rất mệt.”
Cô chớp chớp mắt, sao hôm nay hắn lại nhẹ nhàng như vậy. Cô nép đầu vào ngực hắn, nghe rõ mồn một tiếng tim đập đều đều, nhớ đến vẻ mặt khó chịu khi nãy của hắn, chợt cô muốn cho hắn một lời giải thích rõ ràng: “Tôi không thích anh ta, cũng chưa từng có đàn ông ở bên cạnh.”
Hắn không đáp, chỉ cảm nhận thấy cánh tay của hắn ôm cô chặt hơn. Hơi thở hắn đều đều, dường như đang dần chìm vào giấc ngủ. Cô không nên làm phiền hắn nữa, hôm nay, có lẽ hắn mệt thật.
“Cốc cốc.”
“Thưa tiểu thư, bên dưới có người gửi đồ đến cho tiểu thư, nói là cần tiểu thư đích thân ký nhận.”
Cô giật mình, mở choàng mắt trước tiếng gõ cửa. Cả người bị Thẩm Hàn Phong ôm chặt cứng, không thể nhúc nhích nổi.
“Thưa tiểu thư.”
Cô hoảng loạn, khó khăn ngóc đầu ra khỏi lồng ngực của Thẩm Hàn Phong, nói vọng ra ngoài: “Tôi biết rồi, chờ tôi một lát.”
Nhưng phòng cách âm khá tốt, giúp việc nào có thể nghe thấy. Giúp việc thấy bên trong không có động tĩnh, nghĩ là cô chưa nghe thấy liền tiếp tục gõ cửa.
“Thưa tiểu thư.”
“Hàn Phong, tôi xuống nhà một lát.”
Hắn nhíu mày đầy vẻ khó chịu. Thẩm Thư lại tiếp tục nài nỉ: “Chỉ một lát thôi rồi tôi sẽ lên ngay.”
Cánh tay hắn bắt đầu có động tĩnh, nhưng chỉ nới lỏng một chút xíu. Cô liên tục hít thở sâu để khéo léo thoát khỏi cái ôm của hắn. Ra khỏi phòng không quên khoá trái vì sợ giúp việc sẽ phát hiện ra cô và hắn ngủ chung với nhau.
Xuống đến cửa thì giúp việc đưa cho cô một bó hoa hồng to đùng cùng với tấm thiệp đỏ đặt trên những cánh hoa. Cô bất ngờ, không kịp phải ứng.
“Là ai tặng vậy?”
“Dạ thưa tiểu thư, tôi không biết ạ, họ nói cần tiểu thư ký nhận.”
“Có phải nhầm rồi không.” Cô không tin nổi đây là sự thật.
“Không nhầm đâu tiểu thư, trên đây có ghi rõ địa chỉ và tên người nhận.”
Cô đầy vẻ dè chừng nhìn tờ giấy ký nhận. Ai có khả năng tặng hoa này cho cô cơ chứ, còn là bó hoa to vô cùng. 99 bông hồng ư? Như thế này khác gì lời tỏ tình.
Cô ký đại lên vị trí ký nhận, cúi xuống ngửi những bông hoa vẫn còn vương hạt sương sớm, khoé miệng bất giác cong lên. Cũng được đấy chứ, tuy không thích hoa cho lắm nhưng sự lãng mạn này cơ hồ khiến cô xiêu lòng.
Cô ôm bó hoa quay phắt vào nhà.
“Là ai tặng?” Thanh âm lạnh ngắt bất chợt vang lên. Cô giật mình hoảng hốt suýt chút nữa thì trượt chân ngã ra đất.