Chương 4 - Chương 4
Tôi dụi đầu vào ngực anh, hoen mắt đỏ ửng, cảm nhận như lệ nóng đã tuôn rơi. Anh cũng cảm nhận sự sợ hãi của tôi, không nhiều lời, đổi dày với tôi rồi cõng tôi rời khỏi chỗ ấy. Lưng anh vừa to vừa khoẻ tựa vào có cảm giác được ôm ấp che trở. Thấy anh đổ mồ hôi lạnh tôi đề nghị:
– Hay là thôi đi tôi có thể đi bộ được, anh đã mệt lắm rồi!
– Chân em còn đang bị thương, chút vất vả này có là gì, thay vào việc muốn tự mình đi thì em lau mồ hôi cho tôi là được.
Miệng nói vậy thôi chứ tôi biết anh kiệt sức đến thế nào. Người lại toàn vết bầm tím. Tôi không thể làm gì bây giờ ngoài dùng chút hơi ấm cuối cùng từ tay mình sưởi ấm tai anh. Cẩn Mạch cười như không cười:
– Tay em lạnh quá muốn đông đã tôi sao?
Tôi biết anh đang nói điều đáng ghét để tôi bớt lo hơn. Gió mạnh giật tít, hai hàng cây ven đường đã bắt đầu nghiêng ngả, nhiệt độ xuống thấp. Có đoạn anh quỵ xuống vì mệt mỏi.
– Anh không được ngủ, tuyệt đối không, anh ở nhà tôi còn chưa trả tiền, định chết như thế mà coi được sao?
Hai đôi mắt đang nhắm nghiền đột nhiên mở mắt:
– Ra đó là điều em muốn nói mấy ngày này sao?
Hắn đặt lên gò má tôi, giọng thều thào nói nhỏ:
– Đừng khóc, tôi sẽ không chết đâu!
Thấy hắn chuẩn bị nhắm mắt lại, tôi cứ lay mãi hai vai hắn, miệng thì tuyệt vọng hét lớn.
– Có ai không? Cứu chúng tôi với.
Hét mãi hét mãi đạp lại chỉ là tuếng vọng lại từ tiếng tôi. Giữa rừng như vậy sẽ có ai tới chứ. Tôi đỡ người hắn dậy, khó khăn tiến về phía trước. Những hạt tuyết li ti đã đọng đầy hai bên mi mắt.
Hắn đã hôn mê tạm thời không thể tiếp tục đi nữa, tôi cởi áo khoác ngoài khoác cho cả hai, cố để hắn tỉnh táo lại. Chợt nhớ mình còn vài viên kẹo vừng. Ăn nó có thể giúp người nóng lên. Tôi đút cho hắn một lượt năm sáu viên. Bản thân vẫn không ngừng lay hắn tỉnh lại.
Mọi người ở trên đỉnh núi cũng bắt đầu lo lắng, Emma là hiểu rõ nhất, tình trạng sức khoẻ của tôi không ổn không chừng cơn đau lại tái phát. Emma muốn tìm tôi liền bị Julia ngăn lại. Brain thấy tình hình không ổn, bèn đích thân xuống tìm.
– Hai cô cứ ở lại đây chăm sóc thằng bé đi, tôi và anh sẽ đi tìm bọn họ.
Vừa nói vừa dùng ánh mắt để ra hiệu cho chồng Julia. Trời đã sẩm tối. Nhiệt độ xuống kỉ lục. Tôi cố mở điện thoại ra gọi cho bọn họ như ở đây không có sóng. Cẩn Mạch bắt đầu hơi hé mắt thấy có tia hi vọng. Tôi di chuyển anh vào một cái hang thấp, ít nhất ở đây sẽ tránh được bão tuyết. Nhưng nếu ở lâu hơn hắn có thể chết cóng.
Châm đốm lửa, tôi để hắn tựa đầu vào vai mình, hơ tay trước đốm lửa rồi lại áp vào tay hắn. Hắn bắt lấy tay tôi:
– Tay em cũng lạnh cóng rồi không phải lo cho tôi!
Hai chúng tôi ngồi tách nhau ra. Hắn đã lấy lại tỉnh táo. Nhưng trời càng ngày càng lạnh, tôi đã bắt đầu thấy đầu óc mơ hồ, tôi muốn ngủ, ngủ một lát thôi, một lát thôi cũng được. Chốc chốc không gian trong mắt tôi tối om. Từ trong sự mơ hồ tôi nghe thấy tiếng Cẩn Mạch gọi tôi.
– Mẹ kiếp, em tỉnh lại cho tôi!
– Tôi chưa cho phép sao em dám?
Sau đó là cảm giác vừa cay cay lại ngọt ngọt xuất hiện trong khoang miệng tôi. Vị kẹo gừng thật ngon. Không ngờ lúc mở mắt đã thấy mình ngồi trong phòng khách sạn. Tìm xung quanh đã không thấy Cẩn Mạch đâu. Còn thân mình đã quấn chăn ấm nằm trên giường.
Emma ngồi cạnh tôi lo lắng không thôi:
– Nếu biết thế tôi đã tự mình xuống núi.
Tôi không trách cô ấy, trong lòng chỉ lo lắng cho Cẩn Mạch:
– Tôi không trách cậu thằng bé đã ổn hơn chưa?
Julia đứng một bên cắn rứt hối hận:
– Là lỗi của tôi, tôi là mẹ nhẽ ra phải chuẩn bị sẵn thuốc hạ sốt ở nhà mới phải.
Chồng cô ấy đừng cạnh không ngừng an ủi.
– Không sao mọi chuyện giờ đã ổn rồi mà. Còn Cẩn Mạch anh ấy đâu rồi?
– Cái anh đẹp trai ấy hả? Anh ấy đang nghỉ ở phòng rồi.
– Anh ấy có sao không?
Emma có chút ái ngại:
– Anh ta hôn mê, lúc Brain tới thì chỉ thấy hai người đang bất tỉnh, lúc đó chỉ thấy tay hắn ta nắm chặt tay cậu, không biết vì lý do gì. Bây giờ cậu đã tỉnh lại rồi, còn anh ta vẫn đang trong phòng!
Vị kẹo nồng nồng, cay ngọt đấy, rõ ràng không phải mơ. Anh ấy vì tôi mà gặp nguy hiểm, đợi mọi người đi hết tôi mới mon men tới phòng anh. Ngoài trời tuyết vẫn chưa ngừng rơi.
Tôi đã đỡ hơn nhiều, nói thẳng ra là sức khoẻ tôi không bị ảnh hưởng quá nhiều. Tôi đứng cạnh cửa sổ phòng anh, lên tiếng trách móc:
– Ông trời đúng là không có mắt nhìn, thích tuyết rơi là tuyết rơi, tuyết rơi lại không đúng lúc tí nào.
Nhìn hắn nằm trên giường, tôi lại gần đắp chăn cẩn thận rồi mới về phòng. Sáng hôm sau mọi người đều đi chụp ảnh, riêng tôi là ở lại. Tôi phải chăm sóc cho cái người đã cứu tôi nữa chứ. Đang định sờ trán xem anh đã khoẻ đỡ sốt chưa thì cổ tay đã bị anh nắm chặt. Tôi tưởng anh không thoải mái:
– Tôi chỉ định chùm khăn ướt cho anh thôi, tuyệt đối không làm gì anh đâu!
Hắn cả người đau nhức miệng vẫn lẩm bẩm:
– Không sao có tôi, chúng ta sẽ không chết!
Tôi bật cười, không ngờ anh đang mơ, còn mơ mình đang trong cái hang đó.
– Được rồi tôi tin anh, giờ thì nhích qua kia để tôi lau tay cho anh!
Tới chiều, mọi người đều đã về tới khách sạn. Tôi ngồi cạnh viết nhật kí cũng không để ý tới anh đã tỉnh từ khi nãy. Hắn cũng không vội làm phiền tôi. Được một lúc tôi vươn vai thì mới gặp được ánh mắt anh.
– Anh tỉnh từ khi nào vậy? Tôi đi lấy nước cho anh.
– Không phiền em, tôi đỡ hơn rồi.
Hắn muốn ngồi dậy nhưng sức vẫn còn khá yếu. Tôi chạy vội tới đỡ Cẩn Mạch.
– Đừng vội, anh muốn gì tôi sẽ làm.
– Tôi nhớ em cũng bị thương, chân em sao rồi?
Tôi lắc đầu mắt hướng về gót chân mình:
– Đã không sao rồi! Brain đã xử lí hộ tôi.
Nghe tới đấy, hắn không vừa ý lại nằm xuống không để ý tới tôi nữa. Hắn chỉ mới tỉnh lại mấy vết bầm do ngã kia vẫn chưa được xử lí, tôi lấy thuốc sát trùng băng cá nhân ra muốn giúp hắn nhưng hắn hất tay tôi ra muốn chống đối.
– Nào ngoan không quậy nữa để tôi giúp anh!
Hắn vẫn quay đít vào trong.
– Anh hành động khiến tôi bất mãn thật, quay qua đây!
Tôi cưỡng chế quay người hắn lại. Cái tên lưu manh này, cúc áo cài không cẩn thận bung ra lộ rõ cơ ngực săn chắc. Tôi ngượng chín mắt, cái miệng nhỏ kia lại bắt đầu trêu ghẹo:
– Cũng có phải lần đầu thấy đâu, ngại làm gì nữa.
– Cẩn Mạch tôi thấy anh đang cố tình chơi tôi!
Tôi không thèm nhìn mặt hắn nữa chạy thoắt về phòng.
Ngày hôm sau, nắng ấm bắt đầu bao chùm khắp nơi khác hẳn với hôm trước. Từ sáng ra mọi người đều đã bận bịu dựng lều, mua đồ ăn,… Tôi phụ trách làm bữa sáng cho mọi người. Emma có nói với tôi:
– Thịt và sốt ướp của chúng ta đã đầy đủ hết rồi, chỉ còn thiếu mỗi rau nữa thôi.
– Vậy tôi sẽ đi mua với cô, tôi nhớ gần đây không có chợ chúng ta sẽ mua ray ở đâu đây?
Emma suy nghĩ một lát.
– Chú của tôi sống ở gần đây, nhà chú có thể trồng một ít.
– Thế thì tốt, giờ tất cả đều đã đầy đủ.
– Cô có quên gì không? – Emma hỏi.
– Tôi có thể quên gì nữa?
Emma bẽn lẽn nói với tôi.
– Cậu quên cho anh đẹp trai kia ăn sáng rồi!
Cô ấy nói tôi mới nhớ ra, vội vã nướng bánh mì ốp trứng cho anh. Đi vào phòng, tôi có chút khựng lại khi thấy anh mặc cái áo trước kia tôi mua tặng. Tôi đứng một bên lặng lẽ nhìn.
– Rất hợp với anh!
Hắn quay lại, cả người như đã trở lại dáng vẻ trước kia điềm tĩnh, đĩnh đạc. Tôi dẫn anh ra ngoài cùng với mọi người. Brain vừa thấy anh liền tỏ ra khó chịu. Cảm nhận được hiềm khích, tôi vội phân chia cho hai người hai công việc khác nhau để tránh hai người xung đột.
Tới tối, cả nhóm quây quần quanh lửa trại. Julia ra sức kể chuyện ma. còn mọi người ra sức cười. Biết lý do tại sao không? Julia kể chuyện tệ quá, biểu cảm khuôn mặt rất gây cười. Emma ngăn Julia lại phòng cho tính bà cô bộc phát.
Lúc đó Julia mới để ý tới nhẵn trên tay Emma. Emma chưa có nói với Julia về việc này hai người họ còn rủ nhau ra chỗ khác tâm sự. Chồng của Julia kéo cho bằng được Brain lấy thêm củi. Còn lại mỗi hai chúng tôi.
Cẩn Mạch đi cầm một xiên thịt đưa cho tôi. Tôi cũng kêu anh ăn cùng. Cẩn Mạch cười như không cười miễn cưỡng ăn một miếng:
– Là tự tay anh nướng đấy, sao lại tránh như tránh tà?
– Không có, xiên đó tôi đặc biệt nướng cho em!
Hỏi sao tôi là người kén ăn như lại ăn rất vừa miệng.
– Anh cũng ăn đi, còn nhiếu thế cơ mà!
– Không để cho em tất!
Thấy hơi kì lạ, tôi nghi ngờ hỏi:
– Anh có ý đồ gì sao?
Ánh mắt hắn có chút đăm chiêu:
– Chỉ là tôi nhớ ra vài chuyện… lúc gặp bão tuyết. – Ngập ngừng.
Hắn vừa nói vừa áp sát mặt tôi.
– Ch…Chuyện gì cơ chứ?
Đôi mắt hướng xuống hai cánh môi tôi. Mặt tôi nòng bừng bừng, vội tránh thật xa hắn. Hắn cũng không tiến tới, chỉ là nhìn tôi chằm chằm. Thật may lúc đó Brain quay trở lại, hắn vẫn giữ nguyên cái bộ mặt đáng ghét đó.
– Sau này tôi sẽ khiến em phải nhớ ra.
Hắn bỏ vào trong nhà.
Hồi chiều,…
Brain vốn không vừa mắt Cẩn Mạch dùng giọng khó ở hỏi anh:
– Cậu cũng tới cùng một nơi với cô Tang nhỉ?
– Cô ấy ở Thượng Hải, tôi ở Hàng Châu.
– Cậu có quan hệ gì với cô Tang?
Hắn cười nhẹ, đắc ý khiêu khích:
– Ở nhà cô ấy hay gọi tôi là Mì thịt bò, anh xem đó sẽ là loại quan hệ gì?
Brain chặt phăng đầu con cá đang lấy thịt:
– Hai người sống chung?
Cẩn Mạch nghiêng đầu, cười một bên. Lúc đó ánh mắt anh va phải cái đầu cá đã bị chặt phăng đi. Trong tâm trí ùa lại khoảng khắc trong cơn bão tuyết hôm đó. Anh khẽ sờ lên môi mình, hai cánh môi bất giác cong lên.
Quay lại hiện tại,…
Brain mang về một đống củi khô. Tôi hôm đó mọi người uống say khướt, có mỗi tôi không uống rượu, trước thì có uống cũng chỉ muốn uống loại nhẹ. Tình hình bệnh tôi chuyển biến tiêu cực hiên tại nếu cứ tiếp tục uống e rằng cái chết sẽ đến sớm hơn.
___ Hết chương ___