Chương 5 - Bị thương
– Cô không uống sao? – Brain hỏi.
Tôi vội lắc đầu:
– Tôi uống nước trái cây là được.
Tôi sợ bị bồi rượu nên mò vào bếp kiếm nước trái cây. Cẩn Mạch, cũng theo vào trong.
– Em không ăn nữa sao? – Hắn nhấp một ít rượu.
Mới được một lúc đã thấy cả đam say xỉn lăn quay ra rồi. Đặc biệt là hai bà Emma và Julia. Dìu từng người một về phòng, Cẩn Mạch cũng giúp một tay. Tới phiên Brain thì Cẩn Mạch đặc biệt đòi đi. Riêng Brain khá cao lớn
nên đưa cậu ta lên phòng rất khó.
Đợi một lát sau, Cẩn Mạch ra
ngoài với giương mặt đỏ ửng. Đi đứng lại loạng choạng, suýt nữa thì ngã
rồi, tôi chạy vội tới đỡ hắn.
– Lạ thật mới nãy tôi còn thấy hắn ta tỉnh táo lắm mà.
Vác được hắn vào tới phòng phải gọi là kì tích. Đáp chăn cẩn thận rồi định
đến đầu giường hắn tắt điện rồi đi. Bất ngớ cách tay to lớn của hắn vòng qua eo ôm chặt lấy tôi. Đầu còn rất thuần thục cọ xát vào người tôi. Tư thế hiện tại có vẻ không thoải mái lắm, tôi muốn thoát ra nhưng không
được.
Tay hắn còn dùng lực mạnh kéo tôi mạnh hơn. Hết cách tôi
tuột xuống, nắm cạnh hắn, tay còn với lấy công tắc để tắt điện. Sao tôi
có thể ngủ khi nằm cạnh một người đàn ông được thậm chí chẳng có quan hệ gì. Ánh trăng phảng phất ngoài cửa sổ, gió đêm nay đã bớt dữ dội hơn
hôm qua.
Tôi lật người, hai mắt cố nhắm.
Thật ra anh
không say, cũng chưa ngủ, chỉ là giả vờ để có cơ hội gần gũi với cô.
Thấy cô quay lưng lại, anh cố tình nằm nhích về phía đó, hai cánh môi
không kìm được hôn vào gáy cô.
Bản thân tôi cảm nhận đuợc nụ hôn đó cũng không thể phản kháng. Vì hắn đang say và đó cũng có thể là sự vô tình.
Sáng hôm sau mọi người xuống núi, ai cũng chuẩn bị xong hết rồi chỉ còn mỗi
hai chúng tôi là chưa xong. Đợi mãi hai chúng tôi mới bước ra. Brain đề
xuất cho tôi đi trước để mọi người dễ theo dõi. Tôi không nghĩ vậy nên
từ chối.
Cẩn Mạch thì không nhiều lời như bọn họ, cắp tôi bên
nách cũng nhau xuống núi. Người anh vừa to vừa khoẻ, tôi thì ngược lại
nhỏ bé chỉ gỏn gọn trong tầm tay anh. Tôi ra sức vùng vẫy nhưng không
được. Tốt thật về nhà phải bắt hắn trả tiền nhà mấy tháng nay.
Brain đi bên cạnh thì cứ lải nhải hay là để tôi cõng cô cho dù gì cũng thoải mái hơn đại loại thế ba la ba la…
Đi sáu về một trăm, Emma lên đó thấy bán nhiều đồ hay thế là cổ hốt cả núi về về luôn. Thế nên đồ đạc chiếm gần hết chỗ ngồi, hết cách tôi bò sang xe Cẩn Mạch. Hắn cũng cho tôi ngồi. Thấy ở ghế phụ hắn có một thỏi son, tôi nghĩ hẳn là tên đó đã có bạn gái nên không ngồi ghế phụ, lịch sự
ngồi ghế sau.
Hắn khó hiểu nhìn tôi:
– Tôi kêu cô ngồi ghế phụ cơ mà!
Tôi cứng đầu ngồi im lặng.
– Được lắm!
Hắn phóng xe đi. Trên đường mắt tôi rất cau có khó chịu. Nếu hắn đã có bạn
gái thì tại sao lúc nào cũng buông lời trêu chọc tôi. Đểu cáng!
Đi đến một đoạn tôi thấy sắc mặt hắn tệ đi hẳn, trán bắt đầu lấm tấm mồ
hôi, nhiệt độ xe thì cho tới mức lạnh buốt. Tôi ngoảnh đầu lại phía sau, có một chiếc xe lạ đang theo xe chúng tôi.
Tôi tin linh cảm của mình, đợi đi tới ngã ba tôi mạnh dạn mở cửa sổ xe ra ném cái áo chống
nắng về phía sau. Áo rất nhẹ cộng gió mạnh, nó bay đến chắn trước cửa
kính chiếc xe đó. Người đó mất lái lao thẳng vào cột điện, thật may khi
không có xe nào bị liên lụy.
Hắn thấy tôi làm liều, cũng không
trách mắng. Ban đầu hắn cũng bất ngờ nhìn tôi một lát sau lại tập trung
vào việc lái xe. Cuối cùng cũng căts đuôi được hắn.
Khi trở về
nhà tôi đã phi ngay vào phòng bật điều hoà cuộn tròn trong chăn rồi. Lúc về tới nơi chồng của Julia cũng có nhắn tin vời tôi:
” Sắp tới tôi có chút việc bận cô có thể đi rửa mấy cuộn phim này dùm tôi nha, Julia nhà tôi không rành mấy chuyện này lắm, nhát nữa sẽ có người
đưa cuộn băng tới nhà. “
” Được rồi tôi sẽ giúp anh! “
Cẩn Mạch, gọi tôi ra có việc gì đó. Ra là hắn đã pha sẵn sữa đậu nóng cho tôi.
– Tôi tưởng ở đây không có chỗ nào bán sữa đậu chứ?
– Một người bạn đã mua giúp tôi, em uống thử đi!
Nhấp một ngụm sữa, sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể tôi. Thấy tôi uống ngon lành lại không chú ý mép dính sữa lại cười ngốc nghếch với hắn, Cẩn Mạch cần lấy khăn lau mép cho tôi. Hành động vừa dịu dàng lại ân cần ấy khiến
tôi đứng hình. Cứ nghĩ mọi chuyện đã êm đẹp qua đi, Cẩn Mạch bất ngờ ghé sát tai tôi:
– Giây tiếp theo em không được động đậy, bịt tai lại chạy vào phòng khoá cửa nhớ chưa?!
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì một âm thanh lớn phát ra, cửa sổ phía trước
nhà vỡ tan. Tôi chết lặng sợ hãi, tái mét mặt. Cẩn Mạch vội đẩy tôi vào
phòng khoá cửa.
Hắn cẩn thật tắt toàn bộ điện trong nhà. Vào bếp
cầm lấy dao găm, trên gương mặt không chút căng thẳng. Tôi ở trong phòng không cách nào có thể chứng kiến điều đang diễn ra bên ngoài. Chỉ có
thể im lặng bịt chặt tai làm theo nhưng gì Cẩn Mạch dặn dò.
Ở bên ngoài…
– Dai thật, lão ta cho anh bao nhiêu tiền tôi có thể cho anh gấp mười!
Người theo giõi hai người họ từ trên đường sau khi gặp tai nạn vẫn có thể tìm tới tận nơi. Hắn ta không nói gì chĩa súng về phía Cẩn Mạch.
– Nếu anh đã thật sự muốn truy sát tôi tới cùng tôi cũng sẽ không tha cho anh!
Một tiếng nổ súng vang lên inh ỏi. Hắn ta đã trật một bước, viên đạn ấy
sượt qua vai Cẩn Mạch. Giây tiếp theo anh nhanh chóng tiến đến, một cước cướp lấy súng của hắn ta. Một tiếng súng nữa lại vang lên. Trong không
gian im lặng ấy, tôi nghe thấy nhịp thở hỗn loạn của Cẩn Mạch ngay ngoài cửa, c…cả mùi máu tanh.
Tôi khóc lớn, tui sợ hãi bịt miệng chính mình lại run rẩy tới đầu óc mơ hồ.
– A..Anh bị thương rồi! Tôi ngửi thấy mùi máu.
Tôi cảm nhận được người ở bên kia dù đang yếu ớt vẫn cười cười an ủi tôi:
– Không phải máu của tôi, người như em chắc chưa từng trải qua chuyện như vậy. Tôi mong em không sợ hãi.
– A…Anh đã giết người sao?
– Em sợ anh sao?
– Tôi chỉ sợ anh gặp nguy hiểm!
Thêm một tiếng động lớn nữa vang lên.
– Họ kéo tới nhanh thật, em ở yên đây!
Tôi sợ hãi cố níu hắn lại:
– H..Hay là anh cũng vào đây đi, tôi sợ…
– Không phải sợ tôi sẽ quay lại ngay thôi!
Tôi càng ngồi yên tôi lại càng sợ hãi, sợ Cẩn Mạch ở ngoài gặp nguy hiểm.
Tôi từng học võ, nhất định có thể giúp anh ấy. Tôi cố cậy cửa nhưng
không được. Tìm khắp phòng tôi tìm được một que sắt nhỏ, một bình xịt
cay vốn định để đề phòng Cẩn Mạch.
Cậy cửa ra ngoài tôi thấy
xung quanh tối om, chỉ có mờ mờ anh trăng buông trên cửa sổ. Lúc nghe
tiếng bước chân, tôi đã rất sợ hãi, cảm nhận bóng đen đó tới gần. Tôi
dứt khoác móc chân qua cổ bóng đen đó đè xuống, nhanh tay xịt bình xịt
hơi cay vào mặt hắn.
Nhận thấy hắn không phản kháng lại cất cái giọng diễu cợt:
– Không ngờ em coi tôi thành kẻ xấu, tôi có bóng dáng phản diện sao?
Tôi chạy vội đi mở điện, thấy hắn nắm dưới đất bất lực hai mắt thì nhắm chặt.
– Anh không sao chứ, tôi không cố ý.
Lúc đó có tiếng đàn em hắn gọi.
– Sếp định khi nào mới…
Chưa hết câu thì nhìn thấy tôi đang hết lời xin lỗi Cẩn Mạch.
– Cậu Tân cậu ra xe đợi tôi, tôi sẽ ra sau.
Trong số những người đó có một người trông chững chạc nhất đáp lại lời anh:
– Tôi sẽ đợi anh dưới nhà.
Bọn họ nhanh chóng xuống dưới.
– Người quen của anh?
– Nói đúng hơn là thì cấp dưới.
– Anh là xã hội đen sao?
Hắn sốc nặng bấy lâu nay tôi luôn nghĩ như vậy về hắn sao?
– Em nhìn tôi xem có chỗ nào giống xã hội đen không?
Cả hai cùng đi xuống nhà. Thấy nhà cửa tan hoang. Mảnh kính vỡ rơi vãi
khắp sàn nhà, trong bếp còn có một thi thể. Tôi xanh mắt mèo. Hắn không
muốn tôi bị doạ sợ đề nghị tôi cùng hắn rời khỏi đây rời khỏi Thụy Sĩ.
– Tôi sẽ ở đâu đây chứ?
– Tôi sẽ cho em ở nhà tôi! Hoặc nếu em thích tôi sẽ cho em cả một biệt thự!
– Tôi không cần. Anh định khi nào sẽ sửa xong nhà cho tôi?
Hắn trầm ngâm một lúc:
– Khoảng hai tháng, tôi sẽ đưa em sang Ý trong hai tháng đó.
Thấy tôi không có thái độ hợp tác hắn còn nói:
– Bọn chúng lại sắp tới đây lần nữa rồi, em ở lại cũng không cô đơn đâu.
Sau tôi cũng lựa chọn rời khỏi đây cùng hắn. Trước khi đi tôi thấy hắn cùng trợ lý ghé vào một nhà hàng, đó là nhà hàng mà trước đây tôi đến cùng
Brain.
Tôi thấy anh đi vào phòng VIP. Chính là cái phòng mà
trước đây tôi bất cẩn đi vào. Hoá ra ông chủ Tề lại là hắn. Tôi không
hiểu con người hắn, cũng không biết hắn là ai, tôi nhận ra tôi chẳng
biết gì cả.
Một cô gái chông chạc tuổi anh, bóng dáng kiều diễm tóc dài óng ả, ăn mặc đơn giản nhưng toát ra vẻ quyền lực:
– Tôi đã cứu được năm cô gái số còn lại thì họ đã bị bọn xã hội đen đưa
đi rồi. Nhưng trong số năm người họ không có người mà anh muốn tìm.
Hắn có vẻ suy tư, xong lại lạnh nhạt nhìn văn kiện trên bàn. Tôi ngồi trên sofa da trong phòng mà toát mồ hôi lạnh.
– Thả bọn họ đi, tôi không có ý định giữ họ ở lại.
– Bọn họ có thể giúp chúng ta điều tra thêm thông tin về số cô gái còn sót lại.
– Thả họ đi! – Hằn giọng.
– Để họ lại chỉ khiến họ gặp thêm nguy hiểm!
Không cần nghe thêm lời nào hắn dặn dò Tân Hướng chuẩn bị tiền. Không tiện ngồi lại nghe họ nói chuyện tôi chạy theo Tân Hướng.
– Cô gái đang nói chuyện với Cẩn Mạch là ai vậy?
Mặt Tân Hướng tái mét:
– Cô không nên gọi thảng tên của ông chủ của chúng tôi vậy đâu!
Vừa nói vừa đưa ngón cai nên cổ ra hiệu. Tôi gật đầu lia lịa như đã tiếp thu. Tân Hướng nói tiếp:
– Cô ấy à, là người canh ngân khố của bọn tôi!
Tân Hướng còn tinh nghịch ghé tai tôi thủ thỉ:
– Tôi thích cô ấy, nhưng ở chỗ chúng tôi ai cũng biết cô ấy thích lão đại!
Tôi hẫng lại một nhịp không hiểu sao tôi thấy lòng khó chịu. Đã có người
yêu lại nhiều người thích như vậy, đúng là số đào hoa. Tôi cứ đứng nghệt mặt ra, Tân Hướng cũng đi xa rồi.
Tôi đột nhiên bị vỗ vai:
– Em còn nghệt mặt ra đây à, chúng ta đi thôi.
– Đừng chạm vào tôi!
Hắn cũng mệt rồi kéo tôi lên xe. 3h sáng hôm sau chúng tôi đã có mặt tại
Roma (Ý). Hắn rất nhiều tiền nhưng lại ở căn nhà rất giản dị. Trước nhà
còn trồng một cây hoa gạo. Nhưng mùa này nó chưa ra hoa.
Tân Hướng cười cười nói nói:
– Cô thấy rất buồn cười phải không lão đại chúng tôi giản dị hơn so với hoàn cảnh.
Hắn cọc rồi thái độ càng khó chịu hơn.
– Cậu nói thừa rồi!
Tân Hướng chuyển đồ vào nhà. Nội thất bên trong cũng rất đơn giản giống như vẻ bề ngoài của nó vậy. Hắn tới bếp uống vội một hớp nước rồi lại đi
lên phòng. Tân Hướng tiến tới chỉ cho tôi phòng mình.
Vì đến vội nên chưa kịp trang trí gì sất.
– Lão đại báo tôi hơi muộn nên chưa kịp thu xếp phòng ổn thỏa cho cô.
– Không sao.
Nói là chưa thu sếp ổn thoả nhưng phòng rất ngăn nắp lại sạch sẽ. Tôi nhờ
Tân Hướng một chút việc rồi lên giường nằm. Vì đã không ngủ suốt một
đoạn đường dài tôi nằm ngủ một mạch đến giữa trưa hôm sau.
Mặc cái áo ngủ hình gấu hồng lết ra phòng bếp. Tôi pha ít sữa nóng để uống thuốc.
Tân Hướng và Cẩn Mạch đã ra ngoài từ sáng sớm. Thấy trên bàn làm việc của
anh là đầy những tài liệu, và bên cạnh còn có một tách cà phê chỉ còn
cặn đáy.
Tôi nhớ hắn từng nói không thích uống cà phê pha sẵn, sở thích đã thay đổi rồi sao?
Rồi đột nhiên tôi thấy một bức thư để trên bàn. Trong còn có một tập tiền.
Không tiện mở ra nhưng tôi đoán là đó là tiền mà hắn chuẩn bị đưa cho
các cô gái bị buôn bán được hắn giải cứu.
Nghĩ đến đây hảo cảm với hắn của tôi tăng vọt. Ít nhất hắn hành tung không rõ nhưng lại có những hành động tốt đến vậy.
Tôi vừa nhấp ngụm sữa lại cạp cái bánh mì, đi loanh quanh khắp phòng anh.
Căn phòng này rộng rãi nhưng lại thiếu linh khí trầm trọng, mang cảm
giác như không có người ở. Tôi đi mua một bó hoa, ngồi trên ghế làm việc của hắn, chăm chú cắm hoa. Mẹ tôi từng mở một tiệm hoa.
Ngày bé tôi thường phụ mẹ cắm hoa bán cho khách. Tôi từng nhớ có một anh trai
đặt hoa để tặng cho bạn gái. Nhưng cô gái ấy vì một người khác mà chia
tay anh ta vào đúng ngày kỉ niệm 1 năm yêu nhau. Sau đó thì anh trai kia đem hoa trả lại rồi buồn bả rời đi.
Cũng từ lúc đó tôi bắt đầu tò mò về hai chữ ” tình yêu “.
Tiếc là có lẽ tôi…
– Sao cô không tiếp tục nữa đi?!
Cẩn Mạch đã về từ khi nào. Nãy giờ đã thấy một cảnh tôi mạo phạm hắn.
– Tôi không cố ý đâu, chỉ là muốn phòng làm việc có hơi ấm hơn chút thôi.
Tôi vừa nói vừa hốt hoảng định rời đi. Hắn đột ngột kéo người tôi sát lại bàn.
– Tại sao lại là lan hồ điệp?
Tôi hơi bất ngờ trước hành động của hắn, tránh đối mắt với Cẩn Mạch, miễn cưỡng trả lời:
– Nó tượng trưng cho những điều tốt đẹp, giỗng như những điều anh làm cho người khác cũng là những điều tốt đẹp mà trong tương lai anh cũng sẽ
đạt được.
Hắn càng áp sát tôi hơn:
– Tôi tốt đẹp?
Tôi gật đầu. Hắn cười rồi lại thôi. Khoảng cách đã rất gần, hương hoa lan
toả khắp phòng. Nắng chiều buông trên tóc mai vừa ấm áp lại dịu dàng.
Hai cánh môi sắp chạm nhau thì tôi ngăn hắn lại. Cúi đầu giấu đi sự lúng túng tôi bỏ vào phòng.
Còn mình hắn trong căn phòng, cảm giác
như tôi vừa đi nó như được trả lại sự trống trải. Tâm trạng anh có chút
phức tạp, ngồi xuống ghế tay khẽ day mi tâm. Nắng vẫn ấm, gió vẫn thổi,
tuyết vẫn rơi chỉ là tâm trạng cả hai có chút khác biệt.
___ Hết chương ___