Chương 17 - Gặp mặt còn ăn cơm chung
- Trang Chủ
- Em Là Tất Cả Của Tôi, Cô Gái À! - Nhược Hi (full)
- Chương 17 - Gặp mặt còn ăn cơm chung
– Ba mẹ con mới về.
– Sao nay con về sớm vậy, mẹ tưởng con phải tối mới ghé chứ, hay là muốn gặp mặt Hi Hi có phải không.
– Con không hứng thú với cô ta, mẹ đừng có nói linh tinh, con về đây để thăm ba mẹ thôi chứ không còn ý gì khác.
– Ngạn à, tiểu Hi con bé nó là một đứa con gái tốt, có lẽ cả đời này con sẽ không bao giờ tìm được con bé nào như tiểu Hi đâu, ba không ép buộc con trong chuyện tình cảm, nếu được con cứ thử mở lòng ra thêm một lần nữa đi, chuyện cũ rồi thì đừng nên để trong lòng nữa.
– Thiên Ngạn, con đừng tưởng đứa con gái nào cũng như cô ta, ngay từ đầu mẹ đã không thích cô ta rồi nhưng vì tôn trọng quyết định của con nên mẹ để cho con tự giải quyết chuyện của mình và rồi con cũng nhận ra cô ta là người thế nào rồi chứ.
– Thôi bà chuyện cũng đã qua lâu rồi, bây giờ chúng ta nên quên nó đi, thôi gọi tiểu Hi xuống đây dùng trái cây để lấy lại sức khoẻ cho con bé, sáng giờ con bé cứ nhốt mình trên phòng suốt chẳng chịu xuống đây gì cả.
– Ba mẹ, hai người nói xấu gì con đó, con nghe hết đó nha.
Cô chạy xuống xà vào lòng ba mẹ nuôi mà không thèm nhìn người đang ngồi đối diện lấy một cái, khiến ai đó cảm thấy nuốt không trôi cục tức này. Cô ta đúng là một diễn viên xuất sắc, một người con gái có tâm cơ như vậy mà ba mẹ anh không nhìn ra sao, lại để một đứa chưa 20 tuổi lừa vậy chứ. Cô có thể lừa được tất cả mọi người nhưng còn anh thì không, anh không biết mục đích của cô là gì, nhưng chắc chắn cô là một người có dã tâm, chứ không phải đơn giản như vẻ ngoài của cô.
– Sáng giờ mới chịu xuống đây chơi với ba mẹ, không chịu ra ngoài, cứ nhốt mình trong phòng thế thôi sao.
– Con đang chuẩn bị một số thứ nên chưa kịp xuống chơi với ba mẹ ấy mà, không phải con sắp dọn qua đây rồi sao, lúc đó rất có nhiều thời gian chơi với hai người luôn ạ.
– Ba mẹ à, con thấy cô ta giống như mồi chài đàn ông hơn thì có, ba mẹ sao có thể nhìn chúng cô ta làm con dâu của cái nhà này chứ, con tuyệt đối sẽ không bao giờ động và lấy loại người như cô ta đâu.
– Bốp.
Tiếng chát chói tai từ mẹ của anh, khiến cô không khỏi bất ngờ.
– Thiên Ngạn con nói vậy mà nghe được hả, con bé nó có lòng tự trọng của nó, nó cũng biết đau đó, sao con lại dùng những lời nặng nề như vậy với con bé chứ, mẹ thất vọng về con lắm đó.
– Mẹ à, mẹ bớt giận lại đi, con không có quan tâm đến mấy lời nói đó đâu mẹ, anh ấy chắc đang hiểu lầm con nên mới nói vậy thôi ạ, từ từ anh ấy sẽ hiểu con thôi, không sao đâu mẹ.
– Đó con bé nó còn nói giúp con, mà con là đàn ông nỡ lòng nào con lại nói nặng với con bé như vậy, con mau xin lỗi con bé ngay cho mẹ.
– Thôi không cần đâu mẹ, chúng ta ra ngoài vườn đi dạo cho tâm trạng của mẹ đỡ căng thẳng hơn nha, ba à ba đi với con và mẹ luôn nha.
– Ừm chúng ta đi thôi. Ông Lục lên tiếng, hazz cái thằng con này của ông phải để nó tự giác ngộ ra cơ, chứ mà nói không như vậy chẳng có tác dụng với nó đâu. Ông hiểu tính nó hơn ai hết mà, chẳng qua là ông khống nói, ông muốn nó tự mình suy nghĩ mà thôi.
Đi dạo một hồi và làm những việc khác thì cũng tới giờ cơm tối, lúc này mâm cơm của Lục gia toàn là những món bồi bổ cho Hi Hi bé nhỏ của họ. Ông bà Lục thay phiên nhau gắp thức ăn cho cô, khiến cô tưởng mình là heo luôn rồi.
– Ba mẹ hai người gắp nhiều như vậy con thực sự ăn không hết đâu ạ.
– Con cứ ăn đi, phải ăn thật nhiều vào chứ, nếu không ăn con sẽ không có sứ khoẻ rồi lại ngất giống như đêm qua đó thôi.
– Ba mẹ à, tối nay con xin phép về nhà để chuẩn bị cho ngày mai đi học, con đã bỏ bê sách vở cả hai ngày rồi đó ba mẹ.
– Vậy mẹ cho người đến lấy giùm con tiện thu dọn đồ đạc cho con luôn nha được không.
– Bà à, bà để cho con bé nó quyết định việc của nó, bà cứ như vậy con bé nó sợ nó không đến ở với chúng ta nữa đó, lúc đó bà đừng có mà khóc lóc hỏi tại sao nha.
– Ờ vậy con về chuẩn bị đi, khi nào xong xuôi rồi muốn qua thì nói với mẹ, mẹ cho người đón con.
Từ nãy đến giờ vẫn luôn có cặp mắt quan sát từng cử chỉ và hành động của cô, anh có chút nghi ngờ, anh không tin cô là về chuẩn bị bài vở cho buổi học nggày mai, chắc chắn cô đang giấu chuyện gì đó, anh nhất định sẽ lột được bộ mặt thật của cô ra. Ăn xong cô cũng xin phép ba mẹ nuôi cô về. Vì cô muốn rời đi trong đêm nay luôn, cả ngày nay nhốt mình trong phòng cô đã suy nghĩ rất kĩ rồi, nên cô sẽ tôn trọng quyết định của bản thân mình là buông bỏ thôi. Về đến nhà cô thu dọn hành lí của mình, những đồ cô cần đem theo và những kỉ niệm về nơi này cô sẽ mang nó đi cùng cô, tại vì nó là những kỉ niệm đẹp, cả đời cô cũng sẽ không bao giờ quên nó, lưu luyến một hồi lâu thì cũng đã nửa đêm, cô xách vali của mình ra mộ thăm ba mẹ lần cuối, cô có mang theo ảnh của ba mẹ đến nơi cô sắp đến để làm cho ba mẹ một ngôi nhà mới ở đó, còn nơi này cô cứ coi như tạm xa nó vậy. Ba mẹ cô sẽ luôn bên cạnh cô dù cô ở bất cứ nơi đâu, vì cô là bảo bối của họ, họ sẽ không bao giờ để cô một mình.