Chương 85: Xứ sở lá phong
“Sao ba già rồi mà càu nhàu lắm thế? Nói nhiều chết sớm đấy!”
Sở Chi Lăng từ trong bếp mang ra cốc trà giải rượu cũng chết đứng. Bà ta không ngờ được những lời đó lại thốt ra từ miệng Tần Hữu.
Tần Hành tức đến run tay, phải dùng đến cả hai tay chống vào gậy.
“Tần Hữu, mau uống trà giải rượu.”
Bà ta đưa cho Tần Hữu ly trà rồi lại chạy tới chỗ Tần Hành, đỡ ông ta ngồi vào ghế. Ông ta tức đến thở phì phò. Mấy ngày nay, sức khoẻ ông ta bắt đầu giảm sút, đi lại cũng khó khăn phải chống bằng gậy.
“Ông à, đừng tức giận. Nó say nên không biết gì, ông đừng trách nó!”
“Tôi nói có sai đâu! Sớm muộn cũng chết sớm thật!”
Tần Hành cầm gậy lên, ông ta vung gậy về phía Tần Hữu nhưng lại bị Sở Chi Lăng ngăn lại.
“Tần Hữu! Mày lên phòng cho mẹ!”
“Con nói có sai đâu! Trong khi tôi là đứa con ruột ông ta mà suốt ngày ông ta chỉ biết nhắc tới đứa con rơi rớt ngoài kia! Mở miệng là Phó Tử Sâm, đóng miệng cũng là Phó Tử Sâm. Sao ngày xưa ông không như vậy đi! Thật nực cười!”
“Mẹ xin mày, về phòng đi.”
Tần Hành tức đến không thốt lên lời, lồng ngực do kích động dẫn đến khó thở.
“Thuốc! Lấy thuốc!” – Ông ta ôm ngực, theo bản năng nói ra mong muốn.
Khi Sở Chi Lăng chạy vội đến cầm theo thuốc cho Tần Hành thì bị Tần Hữu ngăn lại. Hắn rất nghiêm túc, còn nói:
“Mẹ, đừng cho ông ta uống làm gì! Để ông ta chết luôn đi, Tần gia này sẽ thuộc về hai mẹ con chúng ta.”
Sở Chi Lăng run rẩy khi nghe thấy lời này. Bà ta hất mạnh tay Tần Hữu ra, cho hắn một cái bạt tai đau điếng.
“Mày… mày… ông ấy là ba ruột, là ba ruột của mày đấy! Sao mày nỡ đối xử với ông ấy như vậy? Tại sao mày lại thành như vậy hả Tần Hữu!”
“Đó còn không phải do các người dạy tôi sao?” – Tần Hữu tức đến bật cười.
Sở Chi Lăng vội đút thuốc cho Tần Hành, sau đó lại căn dặn người giúp việc.
“Giúp tôi đưa thiếu gia về phòng!”
Đến lúc Tần Hữu tỉnh lại, trên mặt hắn vẫn lưu lại cảm giác đau đớn do bị tát.
***
Tại trụ sở chính của tập đoàn Chance được đặt tại Anh quốc.
“Ngài Conal! Chúng tôi sắp chịu hết nổi rồi! Cần phải nghỉ ngơi gấp.”
Lucas nằm vật ra bàn làm việc đình công. Nhưng đổi lại chỉ được ánh nhìn thờ ơ của Phó Tử Sâm.
“Làm cho tốt vào, ngày mai cùng tôi đi công tác. Lát mang cục bông nhỏ về biệt thự cho tôi.”
“Vâng vâng! Tôi biết rồi!” Dù Lucas có bất mãn đến thế nào cũng chẳng làm gì được Phó Tử Sâm.
Mấy ngày nay, khi Phó Tử Sâm trở về Anh thì cậu ta bắt đầu thấy có điềm. Trời tự dưng đổ cơn mưa lớn vào ngày anh quay về, cơn ác mộng của tất cả nhân viên sắp sửa bắt đầu.
Nhưng lần này, có vẻ còn khủng khiếp hơn những lần trước.
Buổi tối, cục bông nhỏ được Lucas cất cẩn thận trong lồng mang đến cho Phó Tử Sâm.
Chú mèo nhỏ vừa thấy Phó Tử Sâm đã liên tục cào lồng chỉ để tìm cách chui ra. Đến khi được anh bế, nó vui vẻ cọ vào tay anh làm nũng.
“Chăm cũng tốt đấy, ngày càng béo ra.”
“Cảm ơn ngài Conal đã khen. Vậy tôi có phải nên được thưởng gì không? Ví dụ như tăng lương cho tôi!”
“Việc lần trước tôi giao cậu đã hoàn thành chưa? Lo mà chuyển bị cho chuyến công tác ngày mai!”
Nhưng giây tiếp theo, cánh cửa lớn nhà Phó Tử Sâm không chút do dự mà đóng sầm lại. Suýt chút nữa đã đập thẳng vào mặt, may mà cậu ta tránh kịp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Tử Sâm đã gọi cho Lucas đến mang bé mèo về nhà cậu ta chăm sóc.
“Ngài Conal, tôi nhớ chuyến bay là 12 giờ trưa mà? Sao ngài gọi tôi sớm vậy?”
“Đến mang cục bông nhỏ về chăm sóc!”
Chẳng cần biết Lucas có đồng ý hay không nhưng anh đã nhanh chóng cúp máy trước khi cậu ta nói thêm gì.
Ít phút sau, chuông cửa nhà anh vang lên.
Anh xuống tầng, mở cửa cho Lucas vào. Cậu ta ngáp ngắn ngáp dài cầm lấy lồng mèo mang đi.
“Mẹ tôi rất thích cục bông nhỏ, mèo của ngài đều do một tay bà ấy chăm sóc.” – Lucas vừa nói, vừa thò tay vào trong lồng xoa xoa đầu cục bông nhỏ.
“Thay tôi cảm ơn bà ấy!”
***
Qua vài giờ ngồi trên máy bay, Phó Tử Sâm đã đặt chân đến vùng đất được mệnh danh là “xứ sở lá phong”.
Chào đón anh là một người đàn ông đã ngoài bốn mươi tuổi, ông ta để râu quai nón và ăn vận tây trang chỉnh chu. Theo bên cạnh ông ta còn có hai người vệ sĩ cao to.
“Ngài Conal! Chào mừng cậu đến “xứ sở lá phong”, đến với đất nước Canada xinh đẹp của chúng tôi.” – Người đàn ông niềm nở bắt tay với Phó Tử Sâm, sau đó lại ôm lấy anh vỗ nhẹ vào lưng vài cái. Đây là văn hoá chào hỏi của người Canada.
Phó Tử Sâm rất vui vẻ chào hỏi lại ông ta.
“Ngài Maverick bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian đến đón tôi khiến tôi rất cảm kích.”
Maverick bật cười: “Ngài là khách quý của tôi, tiếp đón ngài chính là vinh hạnh của chúng tôi!”