Chương 111 - Hiểu lầm tai hại
Ngày nào, cô cũng kiên trì gửi ít nhất 5 tin đến cho Phó Tử Sâm. Nhưng ngay cả xem anh cũng chẳng thèm chứ nói gì đến trả lời tin nhắn cô.
Tống Cẩm Đan càng xem, càng cảm thấy cô độc. Có lẽ, tình yêu đẹp đã không lựa chọn cô. Chút ấm áp cuối cùng trong tim Tống Cẩm Đan đã nguội lạnh, cơn ác mộng của quá khứ lại một lần nữa kéo đến…
Nhưng có thể, lần này cô đã mạnh mẽ hơn lần trước. Tống Cẩm Đan đưa tay lên má lau mạnh đi những giọt nước mắt từ khoé mắt chảy ra.
Cô tự an ủi chính mình: “Sao phải khóc chứ?”
Đến tối, cô ăn diện một bộ váy đỏ quyến rũ và bước vào một quán bar. Vẫn là vị trí cũ, một chàng Bartender điển trai mang đến cho cô menu và hỏi cô muốn dùng gì.
“Quý cô xinh đẹp! Hãy để tôi phục vụ một ly rượu cho cô.”
“Tôi muốn một ly Whisky!”
Bartender có chút do dự mà hỏi lại: “Quý cô, loại rượu đó khá mạnh… Cô có chắc là muốn nó không?”
Tống Cẩm Đan kiên định gật đầu, nhắc lại yêu cầu cũ: “Tôi chỉ muốn một ly Whisky.”
Ít phút sau, bartender đã mang lên cho cô một ly Whisky.
“Chúc quý cô có một trải nghiệm tuyệt vời!”
Tống Cẩm Đan cầm lấy ly rượu của mình và nhấp lấy một ngụm nhỏ. Dù mới chỉ uống một ngụm, đầu óc Tống Cẩm Đan đã thấy có chút lâng lâng. Nhưng cô quyết không đặt ly rượu xuống mà nhấp thêm một ngụm nữa.
Đến khi ly rượu kề đến môi cô thì chiếc ghế tựa của cô bị ai đó đụng mạnh vào, rượu trong ly cũng đổ ra ngoài một ít. Tống Cẩm Đan quay đầu nhưng chỉ thấy bóng lưng của một người phụ nữ, cô ta ăn vận cắt hở váy một cách táo bạo.
Nhưng có lẽ, cô ta đang nghe điện thoại nên không nhận ra mình đụng vào người người khác.
Cô ta bật loa ngoài lên.
“Anh yêu, em vừa về nước sáng nay! Khi nào anh về với em vậy?”
“Anh còn đang bận! Muộn nhất là ngày kia anh sẽ trở về!” – Giọng nói của người đàn ông kia vang lên khiến cô cảm thấy có chút thân thuộc.
Cô tự nhủ, chắc chỉ là giọng người giống người thôi.
Nhưng… người phụ nữ kia lại quay đầu. Cô ta liếc mắt qua chỗ cô rồi tự nhiên bước lại ngồi xuống ngay bên cạnh Tống Cẩm Đan.
Lâm Y Loan chủ động mở lời: “Cô là bạn gái của Phó Tử Sâm? Vậy cô đã biết tôi là ai chưa?”
Tống Cẩm Đan tiếp tục nhâm nhi ly rượu trên tay và phớt lờ cô ta.
“Chắc là cô chưa biết tôi và anh ấy có quan hệ gì rồi! Cô có biết, mấy ngày vừa qua Phó Tử Sâm đã đi không? Tôi và anh ấy đã cùng qua Paris để nghỉ dưỡng, cùng ở trong khách sạn Mandarin Oriental để thân mật với nhau! Chắc cô sẽ không ghen tị với chúng tôi chứ?”
Lắm lời, Tống Cẩm Đan vẫn chọn cách im lặng. Lâm Y Loan cảm thấy mình bị sỉ nhục nên đứng dậy bỏ đi nhưng lại cố tình để lại điện thoại. Liếc mắt, cô cũng có thể nhận ra đây là một phần kế hoạch của cô ta.
Tống Cẩm Đan uống hết ly rượu trong tay và yêu cầu phục vụ pha thêm ly mới.
“Lấy cho tôi thêm một ly!”
“Cô vẫn còn muốn uống thêm sao?”
“Phải!”
Tống Cẩm Đan trong lúc chờ đợi ly rượu thứ hai mang lên thì cô vô tình để ý chiếc điện thoại của Lâm Y Loan đang đổ chuông. Màn hình của cô ta hiện lên hai chữ: “Anh yêu”
Chiếc điện thoại vẫn kêu nhưng không ai bắt máy mà để nó tự tắt. Trước khi máy tắt, màn hình sẽ sáng một lúc.
Tống Cẩm Đan lơ đễnh liếc qua thì thấy màn hình khoá của cô ta để ảnh giường chiếu. Người đàn ông để hở nửa thân trên đang ôm lấy người phụ nữ tựa vào lồng ngực mình.
Chỉ vài giây sau, màn hình đã tối đen. Tống Cẩm Đan nhìn vẫn chưa rõ, tay cô run run muốn mở máy lên để xác nhận lại liệu người đó có phải Phó Tử Sâm không?
Lâm Y Loan biết con mồi đã cắn câu nên vội giật điện thoại lại để cho Tống Cẩm Đan không có cơ hội nhìn kỹ hơn, cô ta khoanh tay trước ngực, hống hách nói:
“Ấy chà, bị cô nhìn thấy hết rồi! Tôi và anh Phó bây giờ đang vô cùng hạnh phúc, cô cũng nên biết khó mà rút lui đi!”
Tống Cẩm Đan nghiến răng, sắc mặt cô tối đi. Cô không lên tiếng cũng không có nghĩa là để mặc cho cô ta lên mặt dạy đời cô.
“Cô lấy tư cách gì mà bày đặt lên mặt với tôi? Mối quan hệ giữa tôi và Phó Tử Sâm từ khi nào mà cô có quyền để xen vào! Muốn kết thúc nó, trừ khi tôi và anh ta lên tiếng. Còn cô, ngoan ngoãn ở bên ngoài làm một tiểu tam vô danh vô phận đi! Còn nữa, ai đảm bảo ảnh đó không phải là cô Photoshop ra? Bây giờ thời đại nào rồi cô còn mang đến mấy cái bức ảnh nát này để khiêu khích tôi? Ngu dốt!”
Lâm Y Loan bị nói cho cứng họng, cô ta vẫn luôn nghĩ mình là giỏi nên thường nghĩ những kẻ khác đều kém cỏi hơn mình.
“Chờ mà bị đá đi!” – Lâm Y Loan thẹn quá hóa giận bỏ lại một câu và rời đi.