Chương 30
Vương Vũ Phong ngạc nhiên đến không thể cất nên lời, hắn nhẹ nhàng rút cánh tay đệm dưới đầu người kia ra rồi ngồi dậy, cố gắng nhớ về ký ức của tối hôm qua. Sự lạnh lẽo bao trùm lấy cơ thể hắn, hơi thở cả hai như hòa quyện vào làm một. Hình ảnh ấy cứ liên tục hiện lên khiến Vương Vũ Phong đau đầu.
“Ưm..”
Quý Vương không cảm nhận thấy hơi thở ấm ấp ở kế bên mình nữa liền mở mắt dậy, thấy bóng lưng Vương Vũ Phong ngồi đấy liền tiến lại gần ôm hắn. Vương Vũ Phong bị cái ôm đấy làm cho giật mình vội vàng gỡ tay Quý Vương ra khỏi người mình.
“Chào buổi sáng.” Quý Vương không so đo hành động ấy, nở nụ cười chào.
Nụ cười không quá bắt mắt nhưng lại cho Vương Vũ Phong thấy một con người hoàn toàn khác, những tia sáng rơi trên người Quý Vương làm nổi bật lên những đốm đỏ trên người anh.
Những vết đỏ như những bông hoa nở rộ trải dài từ cổ đến tận hông khiến người nhìn không khỏi đỏ mặt, Vương Vũ Phong không thể nhìn tiếp được nữa bèn đứng dậy đi vào phòng tắm.
Sau khi Vương Vũ Phong vào phòng tắm Quý Vương liền đứng dậy thu dọn đồ đạc rơi vãi khắp nơi trên sàn nhà lại rồi mang đồ vào rời đi. Đến khi Vương Vũ Phong đi ra thì đã không thấy người đâu nữa, hắn hoảng hốt tìm kiếm xung quanh nhưng Quý Vương đã thật sự rời đi.
Vương Vũ Phong bần thần ngồi xuống giường, nhìn sang bên cạnh chính là bộ quần áo của mình được xếp gọn, kế bên đấy còn để một tờ giấy. Vương Vũ Phong vội vàng cầm lên xem.
‘Tối qua uống say nên tôi không thể kiềm chế được hành động, thật xin lỗi. Cậu không cần cảm thấy nặng nề đâu, tôi cũng không cần cậu chịu trách nhiệm cho hành động tối qua.’
Lời nói ngắn ngủi khiến hắn không biết nên làm gì. Tối hôm qua quả thật là một tai nạn, Vương Vũ Phong trong lúc tắm rửa đã suy nghĩ rất nhiều, hắn sẽ chịu trách nhiệm đối với hành động mà hắn đã làm ra.
Sau khi rời đi Quý Vương liền đi đến công ty, vừa vào trong phòng làm việc Quý Vương ngay lập tức nằm xuống ghế sôp ha ngủ. Cố Vương Khiêm nhìn bộ dạng ấy thì hiểu ra tối qua đã xảy ra những chuyện gì, hầu hết lúc nào Quý Vương đều trở về công ty sau tình một đêm với ai đó cùng cái bộ dạng thảm không thể nói.
“Này, sao cậu không về nhà mình mà ngủ.”
“Tôi không thích về nhà.” Quý Vương mặc bộ đồ hôm qua, vài cúc áo trên cùng đã bị bung ra nên để lộ một mảng lớn da thịt. Cố Vương Khiêm nhìn mà cảm thán.
“Tôi có dư một bộ đồ ở trong phòng nghỉ, cậu vô đó tắm rửa rồi thay bộ khác đi.”
“Cảm ơn nhưng tôi muốn ngủ trước đã, khi nào tỉnh dậy tôi sẽ tắm rửa sau.”
Giọng nói của Quý Vương càng lúc càng nhỏ lại sau đó chỉ còn lại tiếng thở đều đều của Quý Vương. Cố Vương Khiêm thật hết cách với Quý Vương, anh lấy một cái chăn mỏng đắp lên cho Quý Vương.
Quý Vương là con của một gia đình khá có tiếng trong lĩnh vực trang sức nhưng hình như Quý Vương đều tỏ ra khó chịu khi có ai đó nhắc về gia đình của anh ta.
Tập đoàn Quý thị chuyên về lĩnh vực trang sức. Nhà họ Quý có hai người con trai trong đó Quý Vương chính là người anh cả, người anh cả này từ khi còn bé đã bị mọi người ghét chỉ vì ngoại hình nhỏ bé cùng làn da trắng bệch kia giống hệt con gái.
“Thật giống con gái mà.”
“Thằng này là gay đấy, cẩn thận vào.”
“Eo, tao không muốn bị nó chạm vào đâu, tởm chết.”
Cố Vương Khiêm được Quý Vương giúp vào lúc anh nguy hiểm nhất, sau đó Quý Vương âm thầm cho anh nhà ở cho anh đi. Cố Vương Khiêm từng nghe những lời ác ý về Quý Vương, những lời lẽ đó như con dao sắc bén đâm vào tim Quý Vương.
“Cậu nói mấy lời lẽ đó hả, tôi không quan tâm bọn họ nói gì về tôi cả.”
Dù vậy Quý Vương vẫn thản nhiên như không trước những lời nói đó. Đến cả cha mẹ của Quý Vương cũng không quan tâm đến cậu ta, phải nói rằng ở trong căn nhà đó Quý Vương như một sinh vật luôn bị mọi người nhìn bằng con mắt khinh thường.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa làm cắt đứt suy nghĩ đang chạy trong đầu Cố Vương Khiêm.
“Mời vào.”
Tiêu Viễn An thò đầu sau cánh cửa nhìn ngang nhìn dọc, thấy Quý Vương đang ngủ trên sô pha thì nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
“Tôi đến mang bữa trưa cho anh với Quý Vương.” Tiêu Viễn An đặt hộp đồ ăn xuống bàn làm việc của Cố Vương Khiêm rồi nhỏ nhẹ nói.
“Được, cám ơn em.” Cố Vương Khiêm không buồn làm việc nữa, anh đứng dậy tiến đến chỗ cậu rồi bất ngờ ôm cậu vào lòng.
“Anh có thể bình thường được không.” Tiêu Viễn An thật sự rất bất lực với Cố Vương Khiêm, hở một chút là ôm khiến cậu không thể nào bình tĩnh được.
“Tôi rất bình thường.”
Tiêu Viễn An lười đôi co với Cố Vương Khiêm, cậu gạt tay anh ra rồi đi đến xem Quý Vương đang nằm ngất ngưởng ở bên kia. Nhìn thấy làn da trắng làm nền cho những bông hoa đỏ rưc thì Tiêu Viễn An dường như đã hiểu ra vấn đề.
“Em đừng nhìn, không tốt cho mắt của em đâu.”
Tiêu Viễn An chưa kịp hành động gì thì đã bị một bàn tay ấm áp che lại tầm nhìn sau đó nghe được giọng nói ở đằng sau. Gì vậy, làm như nhìn anh mới là tốt hay sao.
“Đừng quan tâm tới tên đó, chúng ta ăn trưa thôi.”
Vì ghế sô pha đã bị Quý Vương chiếm nên Tiêu Viễn An đành phải ăn trên bàn làm việc cùng Cố Vương Khiêm. Vấn đề chính là ngoài chiếc ghế mà Cố Vương Khiêm sử dụng khi làm việc thì không còn chiếc ghế nào khác cả.
“Em có thể ngồi lên đùi tôi.” Cố Vương Khiêm ngồi xuống ghế sau đó dang rộng cánh tay hướng về phía cậu. Tiêu Viễn An không dám lại gần Cố Vương Khiêm, cậu không biết vì sao mà Cố Vương Khiêm mấy bữa nay rất hay tiếp xúc với cậu, không kiêng dè gì cả.
“Không cần đâu, anh cứ ngồi đấy đi, bên kia vẫn còn chỗ nên tôi sẽ ăn ở bên kia.”
Cố Vương Khiêm nghe vậy thì liền ỉu xìu thu tay lại một mình tự ăn, Tiêu Viễn An cũng không phải lần đầu nhìn thấy cái biểu cảm này của Cố Vương Khiêm nên cậu bình thản mà ngồi phía bên kia ăn một cách nhàn nhã.
Lúc trước khi Cố Vương Khiêm làm biểu cảm này cậu rất ngạc nhiên, đó là lần đầu tiên cậu thấy một Cố Vương Khiêm khác đến vậy. Cậu chỉ toàn nhìn thấy anh lạnh lùng câu được câu không với cậu. Có cái gì đó khiến Cố Vương Khiêm đang thay đổi, dù chỉ một chút nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được rằng Cố Vương Khiêm đang thay đổi bởi vì cậu.