Chương 64
Bàn tay thô ráp sần sùi mọc đầy lông đen, mạnh bạo túm lấy tóc cô giật mạnh ra sau.Để khuôn mặt đẫm nước trắng bệt của cô đối mặt cùng hắn.
– Khóc to lên,hét to lên.Xem tao có chơi chết mày không.
Toàn cơ thể của Sở Ngữ Yên kịch liệt trong vô vọng.Chút sức lực còn sót lại cô đưa tay tát thẳng vào mặt gã với phản ứng phòng vệ bản thân.
Cái tát kia đã dùng hết sức của cô cũng chỉ như gãi ngứa vào da của hắn.Cơn tức giận đến đỉnh điểm bộc phát mà hung bạo đè cơ thể nhỏ nhắn của cô dưới thân.
Một tay hắn chế ngụ hai cánh tay mảnh khảnh của cô trên đỉnh đầu.Hai chân to lớn hung bạo kẹp chặt lấy đôi chân trắng nõn đang đạp tứ phương của cô.
Bây giờ cơ thể cô hoàn toàn bị hắn chế ngụ.Đôi mắt hồ ly đẫm nước căm phẫn ngước lên nhìn gã,nỗi cảm xúc ghê tởm hiện trên nét mặt thanh thuần của thiếu nữ.
Không để cô mở miệng hắn nhét một chiếc khăn vào miệng cô,phòng ngừa cô cắn lưỡi tự sát.Làm nghề này thì phải luôn suy nghĩ xa kẻo để lại hậu hoạ.Hắn chỉ muốn cơ thể cô chứ không muốn giết người đâu.
Ngay lập tức khuôn mặt của tên mặt sẹo áp lên chiếc cần cổ trắng nõn của cô mà liếp láp.
Đôi mắt đỏ ngầu không ngừng trực trào nước mắt,cảm giác dơ bẩn kinh tởm khiến cô muốn cắn lưỡi tự sát ngay lập tức nhưng chiếc khăn kia đã lấp kín cả khoang miệng cô rồi.
Trong khoảng khách chiếc lưỡi dơ bẩn của tên mặt sẹo đưa ra dần dà di chuyển xuống phía ngực cô thì ngay lập tức cả cơ thể của hắn ta như bị một lực lớn tác động mà văng qua một góc.
Trước mắt cô đã không còn chịu sự khống chế của hắn,theo bản năng cô không nhìn xem là ai đến chỉ ra sức lết lấy cơ thể co rúm lại trên mặt sàn.
Nỗi hoảng sợ bủa vây khiến thần kinh cô càng căng chặt.Cảnh tượng trước mắt càng khiến hô hấp của cô như ngừng thở.
Là Bạch Nhất Dương đến cứu cô,là anh đang hung bạo giáng từng cú đấm xuống khuôn mặt của gã mặt sẹo.
Cô không nhìn rõ được nữa nhưng cô chắc chắn người đó là anh.Nhưng rất nhanh anh đã chạy liền qua chỗ của cô.
Tầm mắt của cô mịt mờ bởi làn nước lớn đọng lại,cô không thể nhìn rõ được khuôn mặt của anh lúc này.Nhưng cô cảm nhận được độ run kịch liệt đến nỗi anh ôm chặt khiến cô thở không thông.
– Xin lỗi,…xin..lỗi cậu….
Thời khắc này tâm trí của cô không được bình thường càng huống chi là đáp lại anh.Cô chỉ biết mình nghe rất rõ,là anh đang khóc là anh đang gắt gao ôm cô vào lòng run rẩy kịch liệt.
Thời khắc cô dần mất đi ý thức thì cũng chỉ cảm nhận được vòng tay ấm áp của anh.Đã chẳng còn biết sau đó sẽ sảy ra chuyện gì nữa.
Bạch Nhất Dương ôm kín cô vào lồng ngực mình.Hận không thể tận tay giết chết đám ghê rợn này.Đôi con ngươi đục ngầu gắt gao mà ôm chặt lấy cô.Khảm cô vào tận lòng anh.
Dù cho thần trí của anh bây giờ có phẫn nộ đến đâu có tức giận đến đâu thì vì cô anh đã kiềm hãm lại hết tính khí đấy.
Giao lại toàn bộ việc ở đây cho người của anh.Anh nhanh chóng dùng áo khoác của mình cuốn quanh lấy cô rời khỏi chỗ dơ bẩn này.
————
Bên trong phòng bệnh Sở Ngữ Yên với khuôn mặt trắng bệt không có một tí huyết sắc nằm trên giường.
Bác sĩ dặn dò để bệnh nhân nghỉ ngơi nên người nhà đều bị nhốt bên ngoài,bên trong chỉ duy nhất có một mình Bạch Nhất Dương.
Bộ đồng phục trên người cô đã thay ra.Trên người là bộ quần áo dành cho người bệnh.Nhìn cảnh tượng trước mắt thì bàn tay đặt trên ga giường của anh không ngừng siết chặt lại.
Rất nhanh anh đã liền thả lỏng,anh không dám động đến cô chỉ yên lặng ngồi một góc.Đôi mắt hẹp dài chỉ nhìn về phía của cô.Anh sợ anh rời mắt thì cô sẽ lại biến mất.
Cứ thể một đêm Bạch Nhất Dương không hề chợp mắt ngủ,chỉ cần nhắm mắt thì cảnh tượng đáng sợ kia lại hiện lên trước mắt.Nỗi sợ hãi chưa bao giờ có này khiến tâm can của anh rạn nứt đau không tả nổi.
Đôi mắt của cô cũng dần hé lên,nhưng đôi con ngươi kia chỉ vừa mở to thì cả cơ thể của cô như bị chịu đả kích mà giật nẩy mình ngồi co rúm trên giường.
Bàn tay nhỏ nhắn ra sức ôm chặt lấy hai khuỷ gối cuộn mình lại.
Trong khoảng khắc anh trông thấy cô tỉnh thì đã liền chạy qua.Chỉ vừa trông thấy dáng vẻ sợ hãi đến đáng thương kia của cô thì lòng anh như bị vạn cây lao đâm thẳng vào.
Cô đã phải trải qua điều gì mà khiến thần trí hỗn loạn đến thế,chỉ vừa mới tỉnh đã hốt hoảng sợ hãi như vậy.
– Yên Yên là tớ đây,đừng sợ tớ ở đây.
Giọng anh khàn khàn khó khăn mà phát ra tiếng.Cơ thể cao lớn của anh quỳ trên giường,vừa trấn an cô vừa tiến tới ôm lấy cô.
Đôi mắt xinh đẹp ngập ánh sao thường ngày của cô bây giờ hệt như bầu trời đêm u tối.Không có một chút ánh sáng nào,vô cảm đến khiến lòng anh chợt run lên.
Trong vô thức cô nghe thấy giọng nói của anh.Chính là giọng nói trong lúc cô tuyệt vọng nhất đang gọi lấy cô.
Từ trong hốc tay cô mới chậm rãi ngẩng mặt lên.Quan sát người trước mắt rồi dần dần tinh thần như được hồi phục lý trí quay trở lại.
Cô thấy đáy mắt mình cay xè.Hốc mắt không ngưng nổi mà trực trào.Nỗi uất ức không thể nào phát hết ra ngoài chỉ có thể khóc không ngừng.
– Tớ sợ..,tớ sợ lắm…hức..
Bạch Nhất Dương ôm lấy cô vào lòng,anh không dám ôm chặt chỉ nhẹ nhàng mà vuốt ve sống lưng yết ớt đấy của cô.
– Sẽ không có chuyện như vậy sảy ra nữa.Tớ hứa,tớ hứa với cậu.
Cứ thể cô tựa vào vai anh mà nức nở khóc,một mảng áo của anh ướt đẫm một vùng.Lúc này cô mới để ý đến anh vẫn còn đang mặc đồng phục của trường.
Cô rời khỏi vòng tay của anh muốn thử nhìn khuôn mặt thiếu niên của cô.Bàn tay nhỏ nhắn của cô vô thức mà chạm vào cánh tay của anh,trong giây lát liền phát hiện vẻ mặt của anh cau chặt lại.
Cô theo phản ứng mà dời tầm mắt nhìn đến chỗ cô vừa chạm qua.Da của anh vốn trắng bây giờ trên cánh tay kia đang in hằn những vết bầm tím đến đáng sợ.
Làn da trắng trẻo cành phác hoạ rõ nét màu sắc xanh tím còn có vệt máu đỏ tươi đông cứng lại.Chỉ cần liếc mắt nhìn đến đã doạ người.
Cô vội vã lau đi nước mắt,đưa bàn tay đang run rẩy của mình mà sờ nhẹ lên vết thương trên cánh tay của anh.
Nước mắt chỉ vừa dừng lại bây giờ liền không cách nào mà tuôn ra.Cô thật sự không thích khóc,trước giờ đều không khóc nhưng bây giờ cô đau lòng,đau lòng đến xé tâm can.