Chương 22: Đáng yêu như vậy
Nhu Nhiên tựa vào ghế, đưa tay ra cho Cố Từ Vĩ khử trùng. Cậu làm rất nhập tâm, thỉnh thoảng lại ngước đôi mắt phượng lên nhìn cô một cái.
Đuôi mắt Cố Từ Vĩ có một nốt ruồi nho nhỏ, khiến vẻ anh tuấn của cậu thêm một chút dịu dàng. Nhu Nhiên bị thu hút, dừng một lát tới khi cậu ngẩng đầu lên nhìn mình lần nữa mới tiếp lời.
“Tớ có một người ba từ nhỏ đã không quan tâm đến tớ. Hàng tháng ông ta sẽ gửi cho tớ và mẹ tớ một khoản tiền lớn, còn ông ta mua một căn nhà riêng, ở đó từ ngày này qua tháng nọ. Hồi nhỏ, khi mà ông ta còn ở nhà, ngày nào ông ta cũng đánh mẹ. Khi tớ lớn rồi, ông ta cả năm chẳng về nhà một lần, mẹ tớ cũng đồng dạng đi biền biệt. Vậy nên hôm trước mười một rưỡi tớ mới không có ai đón đó.”
Cố Từ Vĩ im lặng không nói gì, cho cô một ánh nhìn ấm áp.
Với Nhu Nhiên như vậy là đủ. Cô vén mấy sợi tóc loà xoà trên mặt ra sau tai, tiếp tục nói:
“Hồi nhỏ tớ nghĩ rằng nếu học giỏi, ba tớ sẽ quan tâm đến tớ hơn. Lúc lớn rồi, khi tớ cảm thấy có lẽ học giỏi hay học kém đều như nhau, tớ muốn buông xuôi thì mẹ tớ lại ép tớ học. Cậu biết đấy, trước đó bà ấy chưa từng quan tâm đến việc học hành của tớ, đột nhiên lại đăng ký cho tớ một đống lớp học thêm khi thành tích của tớ tụt dốc, điều này làm tớ vui lắm. Thế nên dù phải học đến hai giờ sáng thì tớ cũng thấy xứng đáng.”
Cố Từ Vĩ vừa đổ oxi già lên vết thương vừa nói:
“Thật ra thì việc học hành chăm chỉ luôn luôn là xứng đáng. Thế nhưng học đến mức sức khoẻ của cậu xuống dốc thế này thì không thể được. Từ nay cậu đi ngủ sớm đi, đừng thức khuya như vậy nữa.”
Nhu Nhiên mở to mắt, chớp chớp đôi lông mi cong vút:
“Thầy giáo Cố có thức đêm học bài không?”
Cố Từ Vĩ lắc đầu:
“Hiệu quả học tập của tôi khá cao, tập trung học đến mười một giờ là có thể đi ngủ rồi.”
Cô làm ra vẻ nghĩ nghĩ, hai bên má vô thức mà phồng lên trông giống một chú hamster.
Cực kỳ đáng yêu.
Nếu không phải tay Cố Từ Vĩ đang dính oxi già, nhất định cậu sẽ véo má cô một cái.
“Thầy giáo Cố giỏi thật đấy. Nếu như vậy thì em phải cố gắng hơn rồi.”
“Không được, sức khoẻ của cậu yếu lắm rồi. Từ nay phải luyện thói quen đi ngủ sớm đi thôi.”
“Nhưng mục tiêu của tớ là đoạt hạng nhất của cậu đấy. Bây giờ học bài khuya như thế còn không được hạng nhất, vậy nếu ngủ sớm thì chẳng phải thành tích của cậu sẽ bỏ xa tớ cả cây số hay sao?”
Cố Từ Vĩ trầm mặc.
Cậu cảm thấy lời Nhu Nhiên nói cũng khá có lý?
Nhu Nhiên biết đại kế đã thành, cười cười lấy lòng Cố Từ Vĩ:
“Hay là tớ đi ngủ sớm, thầy giáo Cố nhường hạng nhất cho tớ đi.”
Nói xong cô lại mở to đôi mắt hạnh ngước lên nhìn cậu:
“Thầy giáo Cố biết mà, hạng nhì chỉ được học bổng 90% thôi. Bây giờ tớ không còn nhà để về nữa rồi. Biết lấy đâu ra 10% nộp học phí bây giờ? Tớ sẽ bị đuổi học mất.”
Nhu Nhiên rất biết tận dụng vẻ ngoài vô hại dễ thương của mình. Cố Từ Vĩ bị cô tấn công đến nỗi không thể tiếp tục nhìn thẳng, phải cúi mặt xuống nhìn lòng bàn tay cô.
Ánh mắt Nhu Nhiên rất có sát thương. Ngài Cố bị cô nhìn đến tay chân lóng ngóng, không cẩn thận mà ấn hơi mạnh tay.
Nhu Nhiên kêu lên một tiếng, giận dỗi oán trách:
“Cậu đã không nhường thì thôi, lại còn nhân cơ hội làm đau tớ như thế ư?”
Cố Từ Vĩ thổi thổi lòng bàn tay Nhu Nhiên, nhỏ giọng xin lỗi.
“Tôi nhường mà. Chỉ là… cậu đừng nhìn tôi như thế nữa.”
Nhu Nhiên lại dựa người vào ghế, hơi dịch sát vào Cố Từ Vĩ, tò mò hỏi:
“Hửm? Tại sao?”
Cô giống như tiểu hồ ly ranh mãnh, ánh mắt trong veo còn đang loé lên vẻ trêu chọc.
Cố Từ Vĩ bình tĩnh cầm cổ tay Nhu Nhiên kéo cô gái nhỏ lại gần. Lực đạo của cậu không hề nhỏ, cô suýt nữa thì đâm sầm vào lồng ngực ấm áp.
“Đáng yêu như vậy, tôi chịu không nổi.”
Khoảng cách giữa hai người gần tới mức Nhu Nhiên nhìn rõ nốt ruồi son ở đuôi mắt của Cố Từ Vĩ. Thanh âm của cậu như có ma thuật, giọng nói hơi khàn nện thẳng vào tim.
Cô vốn định trêu Cố Từ Vĩ một chút thôi, thế nhưng cậu quá thẳng thắn. Nhu Nhiên bị doạ cho ngơ ngác luôn.
Cố Từ Vĩ nhìn biểu cảm ngốc ngốc của cô gái nhỏ, khẽ cười cúi đầu băng bó cho cô.
Nhu Nhiên thấy cậu đắc ý vô cùng, thế nhưng hai lỗ tai đỏ bừng đã bán đứng Cố Từ Vĩ.
Ồ, ngài Cố ngại ngùng kìa.
Nhu Nhiên đâu chịu thua. Cô thở ra một hơi, nghiêng đầu hỏi:
“Cậu có nóng không?”
Cố Từ Vĩ quấn vòng băng cuối cùng, buộc thành một cái nơ nhỏ xinh trong lòng bàn tay Nhu Nhiên. Cậu cầm lấy điều khiển điều hoà trên bàn uống nước, thuần thục bấm nút.
“Cậu nóng hả? Để tôi giảm nhiệt độ chút nhé.”
Tay cô vừa quấn băng, đầu ngón tay trắng hồng mềm mại lộ ra bên ngoài. Nhu Nhiên chạm vào vành tai đỏ ửng của Cố Từ Vĩ, ngây thơ nói:
“Tớ tưởng cậu nóng. Tai đỏ hết lên rồi kìa.”
Điều hoà bật 20 độ C, hơi lạnh phả thẳng xuống nơi Cố Từ Vĩ đang đứng. Thế nhưng Cố Từ Vĩ cảm thấy hai tai giống như sắp bốc cháy.
Mà người châm lửa là Nhu Nhiên lại còn đang vô tội mỉm cười với cậu.
__