Chương 21: Một cái ôm
Chứng kiến cảnh tượng hôm nay, đến tận bây giờ Nhu Nhiên vẫn còn cảm thấy kinh tởm. Cổ họng cô nghẹn lại, cảm giác buồn nôn cứ bám theo cô dai dẳng.
Cô ngồi trên taxi, cố gắng cắn chặt môi để không rơi nước mắt. Đau đớn siết chặt trái tim khiến Nhu Nhiên như ngạt thở, móng tay cô không ngừng cào vào đùi đau điếng.
Thế nhưng vẫn không đủ để khoả lấp đi nỗi đau trong lòng cô.
Nhu Nhiên không biết mình đã đến nhà Cố Từ Vĩ bằng cách nào. Tới lúc cô tỉnh táo lại một chút thì bản thân đã đứng trước cổng nhà cậu.
Năm giờ chiều, trời mùa hè vẫn còn nắng. Nhu Nhiên ngơ ngác nhìn cánh cổng mạ vàng hoa lệ, chần chừ không biết nên làm gì.
Sự thật là cô chẳng còn nhà để về, cũng không có nơi nào để đi. Cô không thể để bạn bè xung quanh mình biết tình trạng thảm hại của bản thân hiện tại.
Nhất là Sở Mộ Dương.
Sở Mộ Dương ngày thường trông cà lơ phất phơ thế nhưng cô biết anh có thừa sự nhẫn tâm và quyết đoán. Hơn nữa mối quan hệ bao lâu nay của bọn họ là bạn thân từ nhỏ, là thanh mai trúc mã nhìn nhau lớn lên. Nhu Nhiên không muốn mang ơn Sở Mộ Dương, không muốn vấy bẩn tình bạn không một vết xước này.
Vừa vặn, trong lúc cô không biết nên đi đâu về đâu, trong tay cô có chìa khoá nhà Cố Từ Vĩ.
Không thể phủ nhận rằng Cố Từ Vĩ tạo cho cô cảm giác có thể yên tâm dựa dẫm. Trong mắt Nhu Nhiên, cậu vừa hiền lại vừa tốt bụng. Vì vậy nên hiện tại, cô đang ỷ lại cậu.
Nhu Nhiên không vào nhà mà ngồi bó gối trước cổng. Lúc này sự chờ đợi khiến cô cảm thấy trống rỗng vô hạn. Cho tới khi cô cảm giác như bản thân mình không thể chờ đợi được nữa thì phía xa truyền đến tiếng động cơ xe máy.
Lúc Cố Từ Vĩ về nhà, cảnh tượng đầu tiên cậu nhìn thấy chính là cô gái nhỏ giống như mèo hoang bị bỏ rơi. Nhu Nhiên cuộn mình, mái tóc mềm mại xoã tung trên vai hơi rối. Đồng phục cô mặc trên người mọi ngày vốn thẳng thướm mà nay nhàu nhĩ, vạt áo lấm tấm bẩn.
Thấy có người về, “mèo nhỏ” chật vật ngẩng đầu lên. Khuôn mặt cô đỏ ửng vì khóc quá lâu, đôi mắt to sưng như hai trái hạch đào.
Cố Từ Vĩ gạt chân chống xuống, mở cổng.
“Sao không vào nhà?”
Nhu Nhiên muốn đứng dậy, thế nhưng cô ngồi quá lâu, hai chân đã tê rần. Cô đưa tay về phía trước, giọng nói khản đặc:
“Thầy giáo Cố ơi, tê chân mất rồi…”
Cậu rất bất đắc dĩ tới trước mặt kéo Nhu Nhiên lên.
Cố Từ Vĩ cao hơn Nhu Nhiên một cái đầu, lúc nhìn xuống gương mặt cô còn thấy hàng mi dài còn đọng mấy giọt nước mắt. Cậu nhìn mắt cô chăm chú, sau đó kìm lòng không được mà đưa tay lau nước mắt cho cô.
Thế nhưng Nhu Nhiên còn nhanh tay hơn, khẽ quệt vết máu ở khoé môi cậu.
Cố Từ Vĩ hơi xót, hít vào một hơi thật sâu.
“Thầy giáo Cố lại đi đánh nhau hả?”
“Ừm, có người chủ động gây sự.”
Nhu Nhiên nhớ đến mấy tên đầu gấu hôm nọ bị Cố Từ Vĩ nện cho ra bã, nghiêng đầu hỏi:
“Là đầu nải chuối hả?”
Cố Từ Vĩ:?
“Đầu nải chuối là ai?”
Cậu kéo tay Nhu Nhiên đi vào nhà, thế nhưng vừa mới nắm bàn tay nhỏ nhắn đã thấy cảm giác dính nhớp bất thường.
Cô bị kéo đau thì lập tức la lên một tiếng, khuôn mặt nhăn lại một đoàn.
Cố Từ Vĩ vội vàng lật bàn tay cô lại thì thấy lòng bàn tay đầy máu. Lúc nãy Nhu Nhiên dùng quá nhiều sức nắm lấy khung ảnh, cạnh sắc làm lòng bàn tay cô bị thương. Miệng vết thương sâu hoắm vẫn còn chưa khô máu.
“Có chuyện gì thế? Sao cậu lại bị thương nặng thế này?”
Nhu Nhiên không muốn trả lời lắm, nghe câu hỏi này thì rơi vào trầm mặc.
Cố Từ Vĩ nắm cổ tay cô kéo vào nhà, vừa đi vừa nói:
“Được, cậu không kể đầu đuôi câu chuyện cho tôi cũng không sao. Thế nhưng cậu nói đi, ai làm cậu bị thương thế này?”
Nhu Nhiên mặc kệ cho cậu kéo vào nhà, cô im lặng một lúc rồi mới hỏi:
“Nếu tớ nói cho cậu biết người là ai, cậu sẽ trừng phạt người đó chứ?”
Cố Từ Vĩ ấn cô ngồi xuống chiếc ghế dài ở phòng khách. Cậu kiên định nói:
“Tất nhiên rồi.”
Nhu Nhiên mỉm cười, đôi mắt hạnh cong cong.
Thế nhưng Cố Từ Vĩ cảm thấy không thoải mái với nụ cười này lắm. Giống như người đang thương tích đầy mình nhưng vẫn cố tỏ ra là mình ổn.
Cậu đưa tay hạ khoé môi của cô xuống:
“Tâm trạng không tốt thì đừng cười.”
Nụ cười trên môi cô vụt tắt. Nhu Nhiên quay mặt sang một bên, cắn răng nhịn xuống cảm xúc đang dâng lên như thuỷ triều.
Phải rồi, khi con người đang yếu đuối, nếu có người che chở và hỏi một câu “có ổn không”, chắc chắn người đó sẽ cảm thấy có chỗ dựa mà ngày càng trở nên mềm yếu.
Cố Từ Vĩ thấy phản ứng của cô gái nhỏ thì biết cô không muốn cậu nhìn thấy mình khóc. Thế là cậu liền xoay người rời khỏi phòng khách.
“Cậu chờ một lát, tôi đi lấy hộp đồ y tế.”
Cố Từ Vĩ vừa đi, Nhu Nhiên liền bật khóc.
Hai hàng lệ chảy dài trên gương xinh đẹp. Cô gái nhỏ khóc không tiếng động, chỉ thỉnh thoảng hít mũi mấy cái.
Cố Từ Vĩ dựa sát người vào tường, động tĩnh trong phòng cậu đều nghe thấy hết.
Trong lòng Cố Từ Vĩ khó chịu vô cùng. Rõ ràng cô đau khổ như thế, vậy mà từ đầu đến cuối cậu không hề biết nguyên nhân, cũng không biết làm thế nào để cô không phải khóc.
Trong phút chốc, khi cảm giác bất lực và đau lòng chiếm lấy tâm trí, Cố Từ Vĩ lập tức quay trở lại bên cạnh cô.
Cậu vứt hộp y tế xuống bàn, sau đó ôm Nhu Nhiên vào lòng.
Cơ thể mềm mại của cô gái nhỏ run lên, sau đó mềm nhũn ngã vào vòng tay Cố Từ Vĩ.
Nhu Nhiên khóc thành tiếng.
Bàn tay ấm áp của Cố Từ Vĩ khẽ khàng vuốt tóc cô, một tay nhẹ vỗ lưng Nhu Nhiên. Đọc tru𝘆ện tại ﹍ TRu𝘔TRU𝑌𝖾 N.𝑉N ﹍
“Được rồi, không sao hết. Có tôi ở đây làm chỗ dựa cho cậu.”
__