Chương 6: Có qua có lại
Nghe được câu hỏi này, Giang Hạc Linh trong nháy mắt có chút kinh ngạc, sau đó lắc đầu phủ nhận: “Không phải”.
Văn Dịch hơi híp con ngươi, nhìn Giang Hạc Linh vẫn ngồi trên ghế.
Không biết có phải là vì trong phòng treo đèn chùm hay không, làn da Giang Hạc Linh lại trắng hơn một chút, dưới ánh sáng đèn chùm, đôi mắt kia cũng trở nên sáng ngời rõ ràng, vô cùng thản nhiên.
Trong đầu Văn Dịch đột nhiên hiện lên suy nghĩ khi vừa rồi mới tiếp xúc gần với nhau, hóa ra con ngươi của Giang Hạc Linh không phải màu đen, mà là màu xám, giống như sương mù bị che lấp dưới biển sâu vậy.
“Cậu vì cái gì lại cảm thấy là tôi làm?” Giang Hạc Linh hỏi.
Văn Dịch vẫn nhìn anh như cũ, chỉ là đem tiêu điểm từ đôi mắt chuyển sang đôi tay bị còng của anh. Hắn tiến lên hai bước đi đến trước mặt Giang Hạc Linh, đưa tay về phía anh, một viên thuốc bao con nhộng đủ kích thước lớn nhỏ bằng kim loại màu bạc nằm trong lòng bàn tay.
Đây là khi hắn mới vừa rồi cởi bỏ còng tay cho Giang Hạc Linh, phát hiện có gì đó ở nơi cực kì bí mật trong còng tay.
“Trả lời tôi trước, đây là cái gì?”. Văn Dịch hỏi.
Giang Hạc Linh vẻ mặt không thay đổi: “Dịch thể tin tức tố Alpha nồng độ cao được lấy ra”.
Văn Dịch nghe vậy hơi nhướng mày, hắn cầm mảnh kim loại lên, bụng ngón tay nhẹ nhàng bóp, bao con nhộng liền văng ra biến thành một ống tiêm mini, lọ thuốc đã muốn trống rỗng.
Hắn đưa ống tiêm vào mũi ngửi, ngửi thấy một mùi đắng rất nhạt, giống như mùi thiên chúc quỳ từ trên người Giang Hạc Linh – là mùi vị tin tức tố Alpha.
Không cần hỏi Văn Dịch cũng hiểu vì sao Giang Hạc Linh lại mang theo thứ này, hơn phân nửa là lo lắng trong quá trình ngụy trang tin tức tố thoát ra ngoài sẽ tiết lộ thân phận Omega của mình, muốn dùng tin tức tố Alpha này để che đậy, hoặc là vì sau khi Omega bị Alpha tạm thời đánh dấu sẽ cực kỳ khao khát tin tức tố Alpha, vì thế đã làm để chuẩn bị dự phòng.
Nhưng cho dù khả năng nào, mùi tin tức tố Alpha trên người Giang Hạc Linh càng ngày càng mờ nhạt đều đã rõ, anh không sử dụng ống tin tức tố này trên người mình.
“Vậy thì, anh dùng thứ đồ này trên người ai?”. Văn Dịch hỏi.
Giang Hạc Linh không trả lời, điều này đối với Văn Dịch đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận.
Có lẽ đã dùng tám phần trên người tên Ngải Tư xui xẻo kia, cũng không biết anh động thủ khi nào, lặng yên không một tiếng động, không người phát hiện.
Văn Dịch nhớ lại một xíu, ngoại trừ lúc đầu Giang Hạc Linh có chút tiếp xúc với Ngải Tư ở thời điểm trên trực thăng, nhưng về sau cũng không có tiếp xúc gì.
Không, cũng không phải không có, trong lúc đánh nhau ở phòng tạm giam, dù sao thì vết thương trên mặt tên Ngải Tư kia là do Giang Hạc Linh “bất cẩn” gây ra.
Văn Dịch đã xem video giám sát, thời điểm Giang Hạc Linh né tránh có nhìn thấy anh không cẩn thận dùng đôi còng tay đập lên đầu Ngải Tư, hắn còn cho rằng Giang Hạc Linh lúc đó vì chính mình bị khinh thường nên nhân cơ hội báo thù, không nghĩ tới Giang thiếu gia còn chưa hết giận, thừa dịp hắn ta chưa chuẩn bị gì đã đâm một tiêm cho hắn.
Bởi vì Alpha với Alpha tin tức tố trời sinh vốn tương khắc nhau, chỉ cần tin tức tố gần nhau va chạm liền cực kì khó chịu, bọn họ chẳng những không thể bị đối phương đánh dấu, còn có thể dưới tác dụng của tin tức tố mà đối chọi gay gắt.
Tiêm dịch thể tin tức tố của một Alpha vào người một Alpha khác, cũng giống như việc bơm dầu sôi sùng sục vào máu vốn đã sôi của hắn ta, mùi vị như nào có thể tưởng tượng được.
Có lẽ Giang Hạc Linh chỉ muốn trả thù Ngải Tư, dù sao cũng không cần phải lấy mạng hắn làm gì.
Văn Dịch cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô hại của Giang Hạc Linh, bất đắc dĩ thở dài: “Tôi nói Giang thiếu gia, anh là đang cả gan làm loạn đấy à?”.
Trong ngục giam cũng dám làm xằng làm bậy, làm loạn toàn chuyện mờ ám.
Tin tức tố thuộc về Văn Dịch trong phòng còn chưa biến mất, khoảng cách càng gần, mùi tin tức tố cường thế của rượu gin càng trở nên nồng đậm, theo đường hô hấp đi vào phổi, làm cho Giang Hạc Linh bỗng nhiên có chút bực mình, một phen đẩy Văn Dịch ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Tránh xa tôi ra một chút”.
Văn Dịch sững sờ nhấc con mắt, chỉ thấy Giang Hạc Linh nghiêng đầu ho nhẹ, lông mày cau chặt, đuôi mắt vì cơn ho hơi phiếm đỏ lên, lộ ra một chút cảm giác yếu ớt không phù hợp.
“…”
Văn Dịch bị đẩy có bực mình cũng không đến nỗi không biết biết ngượng mà nổi giận, chưa kịp đợi hắn hỏi Giang Hạc Linh có ổn không, tiếng đập cửa lại đột nhiên vang lên.
“Rầm—Rầm—Rầm—” có kiềm chế lễ độ gõ xuống ba lần, là tên thủ hạ bị giáo huấn ban nãy.
“Chuyện gì vậy?” Văn Dịch lớn tiếng hỏi, lười mở cửa.
“Văn tiên sinh, Giam Trường của ngục giam thứ nhất muốn điều tra hành tung trước đó của Thiên Kỳ”. Thuộc hạ trả lời.
“Thiên Kỳ” là tên tù nhân cải trang của Giang Hạc Linh, việc Giam Trường muốn điều tra anh, chắc chắn vì chuyện Ngải Tư đột nhiên tử vong.
Tuy rằng không xác định được nguyên nhân cụ thể về cái chết của Ngải Tư, nhưng hắn ta chết vào thời điểm này, cho dù không liên quan gì đến Giang Hạc Linh, cũng sẽ bởi vì ống dịch thể tin tức tố kia mà có liên quan.
Văn Dịch còn chưa nghĩ ra nên giải quyết như thế nào, bực bội đáp lại một câu: “Chờ một chút”.
Thuộc hạ im bặt không nói gì nữa, trong đầu cũng hiện lên một loạt “suy nghĩ tuyệt vời”, chẳng hạn như “Không ngờ Văn Dịch tiếng tăm lừng lẫy lại là đồng tính luyến ái, thích Alpha xinh đẹp”, hay “Cũng không biết Văn tiên sinh đây bao lâu có thể kết thúc, nếu thời gian kéo dài quá, rất khó khai báo với Giam Trường ngục giam thứ nhất”, vân vân và mây mây.
Trong phòng nghỉ, Văn Dịch hiển nhiên không biết mình bị thuộc hạ trong đầu đem ra làm trò đùa như vậy, hắn còn đang nhớ lại tư liệu tù nhân lúc trước nhìn thấy.
Ngải Tư vi phạm tội buôn bán ma túy, số lượng đủ để hắn ta chết 10.000 lần, sở dĩ hắn bị hoãn tử hình là do vẫn còn đồng bọn của hắn chưa bị bắt, mạng lưới quan hệ đằng sau việc này vẫn chưa được điều tra rõ ràng. Ở thời điểm đổi ngục giam khác thì Ngải Tư đột ngột tử vong, dễ dàng có thể nghĩ là đồng bọn của hắn làm để bịt đầu mối, ngục giam thứ nhất sợ phải chịu trách nhiệm, chỉ có thể tiến hành điều tra kỹ lưỡng, tìm ra thủ phạm.
Chậc, thật đúng là có hơi khó giải quyết.
Văn Dịch suy nghĩ, thoáng nhìn Giang Hạc Linh ngừng ho, hắn liền đem vấn đề nan giải này vứt cho Giang Hạc Linh.
“Thiếu gia, anh nói anh hiện tại phải làm sao đây?” Văn Dịch dựa vào cạnh bàn, một bên vứt ống tiêm mini, một bên nghiền ngẫm hỏi.
Giang Hạc Linh đã bình phục hô hấp, nhướng mi mắt, lạnh lùng chăm chú liếc hắn một cái: “Thu tin tức tố của cậu lại”.
Thấy khóe mắt và lông mày của Giang Hạc Linh đầy vẻ bất mãn ghét bỏ, Văn Dịch nhanh như chớp liền hiểu được nguyên nhân thứ hai Giang Hạc Linh mang theo dịch thể tin tức tố Alpha này.
Khi Omega bị Alpha đánh dấu sẽ chống lại tin tức tố của Alpha khác.
Lần trước vẫn là mùi cỏ xanh, lúc này mới chưa đầy một tuần liền thay đổi thành mùi thiên trúc quỳ.
Chậc, những gì Thạch Thanh nói đều là sự thật, Giang Hạc Linh chính là một tay ăn chơi, không ngờ còn có gan làm loạn, phải trừng trị tay ăn chơi này chút đã.
“Không làm được”. Văn Dịch toàn tâm toàn ý, một bên trong đầu nghĩ biện pháp, một bên tiếp tục nói “Bên ngoài đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc đều cho rằng tôi đem anh mang vào đây, làm cái quan hệ bất chính gì đó, nếu trên người anh không lưu lại mùi vị của tôi, bọn họ sẽ lại nghi ngờ tôi không ‘được’.”
Giang Hạc Linh: “…”
“Cho nên” Văn Dịch híp mắt cười với Giang Hạc Linh “Anh phải chịu đựng đi”.
Mùi tin tức tố Alpha trên người Giang Hạc Linh gần như bị thay thế hoàn toàn bởi mùi rượu gin cường hãn, vị đắng của đỗ hạt thông lấn át cả mùi thiên trúc quỳ, quấn lấy mùi hoa hồng ẩm ướt trên người anh, anh vô thức chậm rãi hô hấp, thích ứng với cảm giác tin tức tố đan xen vào nhau có chút xíu ngứa cùng đau.
Đang lúc anh kiềm chế sự khác thường của tuyến thể, bình phục từ từ thân thể đang xao động của mình, tiếng đâp cửa lại vang lên, lần này không còn là tiếng gõ có kiềm chế lễ độ, mà là một tiếng đập cửa thiếu kiên nhẫn.
“Văn tiên sinh, xin hãy mở cửa phối hợp”. Giam Trường ẩn chứa sự tức giận, âm thanh khó chịu mà truyền vào.
Văn Dịch dừng động tác lại, có chút khổ não nhìn vào cửa chính.
“Cậu không cần quá lo lắng”.
Giang Hạc Linh từ trên ghế đứng lên, bình tĩnh nói: “Một chút dịch thể tin tức tố kia đều đã được xử lý đặc biệt, trên cơ thể Alpha bình thường chỉ lưu lại hai tiếng, không tiêm vào tuyến thể thì thời gian chỉ có ngắn hơn”.
Truyện đề cử: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
Nói xong, anh vừa đưa tay về phía Văn Dịch, dùng ngón trỏ trịch thượng chỉ vào xương cổ tay hắn, vừa cùng lúc để cho mình xem được thời gian trên máy liên lạc. “Bốn mươi phút đã trôi qua kể từ khi tôi cho hắn một mũi, chờ họ hoàn thành việc khám nghiệm tử thi xong, tin tức tố đã sớm biến mất rồi”.
Ngón tay dính vào xương cổ tay cùng lắm chỉ trong nháy mắt thôi, nhưng cảm giác mát lạnh khi cọ xát vào làn da bị tách ra cũng kéo dài không tan, Văn Dịch nhìn xương cổ tay chính mình, rồi nhìn đầu ngón tay Giang Hạc Linh đang cầm mép ly, thế nào lại cảm thấy có một luồng ý tứ ghét bỏ.
“Biểu cảm của cậu là thế nào?”. Giang Hạc Linh cổ họng khô khốc, cố sức tao nhã mà bưng ly nước lúc trước lên uống để giải khát, vừa quay đầu liền đối diện với khuôn mặt cau có của Văn Dịch.
Văn Dịch hoàn hồn, tầm mắt từ đầu ngón tay Giang Hạc Linh di chuyển đến khuôn mặt anh. Mi mắt anh do cơn ho sặc sụa vừa rồi mà phiếm hồng vẫn chưa biến mất, đôi môi trắng lạnh còn dính nước, trở nên ẩm ướt long lanh.
Hương hoa hồng ẩm ướt phảng phất trong không khí theo hô hấp tiến vào phổi, Văn Dịch đột nhiên nghĩ đến hình ảnh sương sớm đọng lại trên cánh hoa, ma xui quỷ khiến, hắn thế mà lại muốn chìa tay ra mà lau đi.
Hắn cũng là làm như vậy, nhưng vừa mới giơ tay lên được một nửa, vẻ mặt Giang Hạc Linh liền thay đổi, thậm chí thân trên còn hơi ngửa về phía sau một chút, nhưng vẫn bị Văn Dịch bắt lấy.
Hành động ghét bỏ này đã thành công khơi dậy nhân tố phản kháng của Văn Dịch, vốn muốn buông tay xuống lại vì vậy mà tiếp tục di chuyển về phía trước, phút chốc đã áp lên môi Giang Hạc Linh.
Hai tròng mắt Giang Hạc Linh thâm thúy mở to, Văn Dịch không cho anh cơ hội mở miệng, cũng không cho anh cơ hội trốn tránh, rất nhanh chóng dùng đầu ngón tay chà xát thật mạnh môi anh. Thẳng đến khi trên đôi môi trắng lạnh của anh nổi lên chút huyết sắc, hắn mới buông tay ra.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Giang Hạc Linh, Văn Dịch cười đến xảo quyệt: “Anh cứ mang một bộ thần sắc ốm yếu xanh xao, thật sự không giống vừa mới bị tôi hung hăng chà đạp qua, như vậy tốt hơn nhiều”.
Tuy nhiên hắn vừa nở nụ cười chưa được hai giây, bắp chân bất ngờ bị tấn công, vừa trượt chân một cái, cảnh tượng liền thay đổi, khuôn mặt khuếch đại lạnh nhạt của Giang Hạc Linh xuất hiện trên đỉnh đầu Văn Dịch, mà hai bàn tay bị còng của anh cũng bóp lấy cổ Văn Dịch.
Văn Dịch: “…”
Văn Dịch không nghĩ tới Giang Hạc Linh sẽ muốn công kích bất ngờ, hiển nhiên không chút phòng bị nào. Vì thế Giang Hạc Linh chống đôi chân dài, đè nửa thân trên, không cần tốn sức liền đem hắn ép lên trên bàn.
“Anh làm cái gì?”. Văn Dịch không kích động, cũng không giãy giụa, bình tĩnh nhìn mặt Giang Hạc Linh. Dù sao hắn cũng không cảm thấy một Omega bệnh tật ốm yếu có thể bóp chết được hắn.
“Có qua có lại mới toại lòng nhau”. Giang Hạc Linh cúi người ghé sát vào hắn, gằn từng chữ nói “Tôi cũng phải chứng minh bản thân chút chứ?”.
Cho dù khi ngửa mặt lên chỉ nhìn thấy góc chết bị khuất sáng này, Giang Hạc Linh vẫn là rất đẹp, kiểu nhìn bằng nửa con mắt từ trên cao xuống này làm cho anh thêm vài phần kiên cường gợi cảm, có chút hứng thú!
Ánh mắt Văn Dịch tập trung vào đôi môi mỏng hồng nhuận không ngừng đóng mở kia, trong lòng thầm nghĩ, người này không phải là muốn hôn hắn đi?!
Đệch! Mình làm sao phải trốn?!
Không đợi Văn Dịch giãy tay ra, một bên cổ đột nhiên truyền đến trận đau đớn, đau đến mức khiến hắn khẽ rít lên một tiếng.
Giang Hạc Linh thế nhưng nắm chặt lấy hắn!!!
Đại khái là bởi vì không ngờ Giang Hạc Linh có khả năng làm như thế, trên mặt Văn Dịch xuất hiện một chút giật mình, nhất thời không có phản ứng.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, khóe miệng Giang Hạc Linh nhếch lên một nụ cười nhạt, tầm mắt cố ý xẹt qua đôi môi hơi hé, nhẹ giọng nói: “Cậu sẽ không nghĩ tôi muốn hôn cậu chứ”.
“…”
———- Còn tiếp ———-