Chương 103: Điều tra
– Theo chị thì ai nói chứ?
– Anh không nói.
– Vậy sao họ còn gửi cả cho mẹ nữa, anh nghĩ đi, vì sao bọn họ lại có nó.
– Điện thoại của anh… đêm hôm kí với em thì anh có chụp lại một bản còn bản cứng thì anh đã cho máy cắt xử lí rồi.
– Sao anh bảo mất điện thoại?
– Chuyện này anh sẽ xử lí… đừng nhìn anh với ánh mắt như vậy, anh không quen.
– Chẳng lẽ tôi phải nhìn anh với ánh mắt thương yêu ấy hả? Đừng có mơ.
Dương Tùng xuất hiện nhìn hai vợ chồng Mộc Trà liền đoán luôn được cơ sự:
– Khải Viễn, cậu không nên làm vợ giận như vậy?
– Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, tôi sẽ sớm giải quyết chuyện này và cho cô ấy lời giải thích rõ ràng nhất.
Từ lúc mẹ đưa ra bản hợp đồng anh đã nghĩ đến điện thoại bị An Chi hoặc Hạnh Linh lấy nhưng mấy ngày nay anh không muốn rời khỏi Mộc Trà một bước vì sợ cô bỏ anh đi mất. Nhưng chắc anh phải xử lí dứt điểm trước khi mọi chuyện đi xa hơn nữa. Anh sẽ cho cô một sự lựa chọn, một câu trả lời rõ ràng nhất sau khi tống cổ được An Chi về Đức.
Mộc An nhìn em gái tò mò:
– Nói chị nghe xem hợp đồng hôn nhân kia là thế nào?
Mộc Trà chẳng còn gì để giấu nên kể cho anh chị nghe tường tận mọi việc. Dù là họ sẽ ly hôn nhưng chưa thể cho bố mẹ biết được, vậy nên Mộc Trà dặn anh chị:
– Anh chị tạm thời giấu bố mẹ được không? Em mới kết hôn hơn nữa anh chị cũng sắp kết hôn, em không muốn bố mẹ lo lắng.
– Anh đã nói là không ly hôn cơ mà.
Khải Viễn gay gắt phản bác. Anh đau đầu, đau lòng rồi thấp thỏm mấy ngày nay chỉ vì Mộc Trà nhất mực đòi ly hôn. Anh ngày đêm thuyết phục mà cô không cho anh cơ hội, lúc nào cũng xua đuổi còn nhìn anh như kẻ thù… tự dưng đang được vợ yêu chiều, ngọt nhạt, nay đối diện với sự thờ ơ của cô khiến anh khó chịu, bức bối không yên.
Nay anh muốn nhờ Mộc An sẽ khuyên nhủ vợ mình nhưng…
– Tôi sẽ thay em gái trả cho anh số tiền trên hợp đồng.
– Trả tiền? Không, tôi không lấy.
– Anh lấy hay không là việc của anh, tôi trả để anh trả tự do cho em gái tôi. Anh có yêu nó đâu… mà khoan, dù sao nó cũng mang tiếng một đời chồng nên…
Cô quay sang Dương Tùng nhờ vả nhưng thực chất là bắt anh nhận:
– Anh nhận vụ này cho em, đòi anh ta bồi thường cho việc làm em gái em mất giá đi. Dù mới lấy nhau nhưng thứ đẹp đẽ nhất đã bị anh ta cướp rồi, trái tim bị tổn thương, hồ sơ mang vết một đời chồng nên anh phải làm sao cho anh ấy phải bồi thường nhiều nhất có thể?
– Tuân lệnh bà xã, anh sẽ cử người giỏi nhất thụ lí vụ này.
Khải Viễn ai oán nhìn Mộc Trà vậy nhưng cô còn vui vẻ đồng ý. Tại sao nhất mực mọi người đều chống lại anh, không ai chịu hiểu rằng anh đã thay đổi, anh yêu vợ mà muốn sống cùng cô. Sao ai cũng ủng hộ vợ anh ly hôn chồng chứ? Anh có gì không tốt? Vì sao lại bị phũ đến như vậy?
– Tôi không ly hôn Mộc Trà.
– Anh tưởng không ly hôn mà được à? Em gái tôi đơn phương ly hôn.
Mộc An đứng dậy kéo tay Mộc Trà rời đi. Dương Tùng nhìn em rể vỗ vỗ vai an ủi:
– Cố lên, vợ của mình mà… nhịn đi một tý… theo đuổi lại vậy.
Mộc Trà đi xe cùng anh chị để mặc Khải Viễn đi một mình. Mấy ngày nay anh bám cô như đỉa, bước một bước cũng đi theo nên nay phải tách ra mới được.
– Hai ngày nữa chị về nhà cùng ba mẹ chuẩn bị đám cưới, em có về không?
Mộc Trà đang vẩn vơ suy nghĩ liền gật đầu đồng ý:
– Có ạ, em về cùng chị nhưng chị đừng nói chuyện em và anh Viễn ly hôn nhé!
– Thực lòng em muốn ly hôn sao?
– Em cũng không biết nhưng em ấm ức lắm, nghĩ đến thôi là ghét. Đấy hôm nay cô ta còn dám gặp công kích, may mà gặp chị… kệ anh ấy, không rõ ràng thì em ly hôn.
– Thôi cứ để cho Khải Viễn giải quyết đi. Nào đi mua sắm với chị, mua quà cho mọi người và đi spa giải trí, mặc kệ Khải Viễn đi.
– Nhưng em..
– Chưa gì đã nhớ phải không? Sao trước mặt mạnh miệng lắm cơ mà?
– Em tức á nên em phải trả thù…
– Được rồi, tạm quên đi, để người ta đi đá trà xanh nữa chứ?
– Sao chị biết anh ấy sẽ đi đá trà xanh?
– Em quên chị là vợ của đại luật sư khét tiếng sao?
Dương Tùng được vợ khen thì vênh mặt. Anh vẫn luôn thấy biết ơn Thanh Du vì đã giúp anh kịp nhận ra tình yêu của Mộc An. Cô rất yêu anh, yêu đến mức luôn ngốc xít lo lắng cho anh bất chấp. Thậm chí khi anh theo những vụ kiện nguy hiểm còn thân chinh đi theo chồng bảo vệ.
– Ông xã, anh xem cô người mẫu này quen không?
Mộc An tìm hình An Chi trên web tạp chí thời trang của Đức chìa ra trước mặt Dương Tùng.
– Quen… nhìn khá là quen, hình như anh gặp ở đâu rồi.
– Nhiệm vụ của anh là nhớ ra cho em xem anh đã gặp cô ta ở đâu?
– Em quan tâm cô ta làm gì chứ?
– Nó là con tiểu tam đang tranh cướp Khải Viễn của Mộc Trà đấy, vừa bị em đánh cho nhập viện rồi.
– Cô ta thích Khải Viễn sao?
Mộc Trà gật đầu, cô kể cho anh chị nghe về chuyện An Chi và Khải Viễn từng yêu nhau. Rồi vì An Chi mất tích hai năm mà cô đã kết hôn cùng Khải Viễn.
– Đúng rồi, theo như những gì chị vừa xem thì hai năm qua không có ảnh cô ta trên tạp chí, có bài báo nói cô ta gặp nạn khi quay chương trình thực tế, vậy sao nay lại trở về?
– Em cũng không rõ, chính hôm bọn em cưới thì cô ta được tìm thấy.
– Sao lại trùng hợp vậy nhỉ? – Mộc An rướn người sang phía chồng nhờ vả – Dương Tùng, anh nhờ mối quan hệ của anh tìm hiểu cho em đi.
– Ừ, để đấy cho anh.
Một cuộc điện thoại được gọi đi, rất nhanh điện thoại đã được kết nối:
– Thế Quý, anh đang làm gì vậy?
– Tôi đang đưa vợ con đi chơi, có chuyện gì thì nói đi.
– Anh làm quản lí bên giới showbiz nên chắc biết cô người mẫu An Chi Nguyễn chứ?
– Không biết, tôi chỉ biết vợ tôi thôi.
– Không đùa anh đâu, tôi nghiêm túc nhờ vả đấy.
– Cậu cần gì?
– Toàn bộ thông tin về cô ta trong mấy năm trở lại đây.
– Được rồi, lát trợ lý của tôi tìm hiểu rồi sẽ gửi thông tin cho cậu.
– Anh có mang vợ con về nước kịp dự đám cưới tôi không đấy?
– Tất nhiên là có rồi… dù sao hai vợ chồng cậu cũng là ân nhân của vợ chồng tôi mà. Mấy hôm nữa sẽ về. Vợ tôi gửi lời hỏi thăm Mộc An nhé!
– Em cảm ơn anh, gửi lời hỏi thăm bé Du hộ em nha.