Chương 40
– Bà cứ lo xa, không làm thông gia được thì mình lại làm bạn.
Mẹ Lan cười tươi rói tay cầm cái bánh ăn. Hai mẹ đang ngồi cạch nhau vừa làm việc vừa nói chuyện.
– Nếu vậy thì con bà cưới thì cho tôi lên trao cho nó chỉ vàng với danh mẹ nuôi đấy.
– Con bà cũng vậy đừng quên nhá.
Rồi cả hai cười phá lên. Họ hợp nhau đến mức khó tin, tính ra từ cái ngày đó đến giờ cũng phải hơn chục năm rồi mà hai người chưa xích mích đến một lần. Thật đáng ngưỡng mộ mà.
– Mẹ ơi, con đi chơi đây.
– Đi cẩn thận đấy.
– Dạ.
Phương lon ton ôm túi xách đi ra.
– Đi thôi anh.
– Con chào hai bác.
– Hai đứa đi chơi vui nhé.
Mẹ Lan cười nhìn về phía cổng nhà. Hai người mẹ nhìn nhau rồi nhìn về phía cổng.
– Con bé đi với ai vậy?
– Tôi tưởng bà biết.
– Tôi biết đâu???
– Để tôi gọi cho thằng Nguyên, trời ơi hai đứa nó chia tay thật à?
Phương hồn nhiên ngồi sau xe anh chàng kia. Cậu trai đó cũng bình thản nói chuyện.
– Mẹ em xinh nhỉ?
– Mẹ em đương nhiên xinh rồi, anh nói chuẩn quá.
– Này nhưng sợ cái Bảo nó không đi chơi với mình được ấy.
– Em gọi hỏi rồi, nó đi mà.
– Chứ mỗi hai anh em mình xong rồi bị hiểu nhầm thì chết.
– Thôi em sợ bị chị Quyên uýnh lắm.
– Chị Quyên hôm nay cũng không chịu đi với anh.
Cậu trai này tên Thuận đang yêu đương với một đàn chị khóa ba. Hai người hạnh phúc lắm chứ bộ nhưng nay có việc lên cô đi theo quản hộ một lúc.
– Có bí mật cả đó, chuyện con gái với nhau anh không thể nào biết được đâu.
Thuận không biết nên khóc hay cười, có người yêu mà thi thoảng lại đi đâu mất tăm hơi. Anh cũng biết lo chứ.
– Ấy anh! Qua quán rồi!!
– Đợi anh quay lại.
Sau khi yên vị trong quán, cô ngồi chéo anh Thuận còn tiện tay gọi video cho Nguyên. Cô đợi mãi mà không thấy ai nhấc máy, chán thật. Bảo cũng chưa đến nữa mà Thuận lại là người có chủ rồi nên cô không dám quá thoải mái để anh chở cũng đã thấy hơi quá phận rồi. Anh Nguyên biết lại giận hờn thì cô không dỗ nổi.
– Em uống gì anh gọi luôn à tiện gọi cho cái Bảo nữa.
– Cho em Bạc xỉu đi, em thấy người yêu em hay uống.
– Anh thấy cũng ngon em uống thử đi.
Loay hoay một hồi nữa, nước cũng lên được năm mười phút mới thấy một cậu trai đi từ cửa quán đi vào. Cô không để ý lắm tay vẫn đang nhắn tin cho Nguyên.
– Òa! Không thấy tôi đến à?
– Ôi trời Bảo, làm hú hồn.
Cô giật nảy mình nhìn về sau. Bảo là một bạn nữ xinh xắn đáng yêu nhưng lại có cá tính khá mạnh mẽ. Tóc cắt ngắn, quần áo mặc cũng là đồ nam, ngực cũng được buộc. Trông rất đẹp trai khiến cô cũng phải nhìn thêm mấy lần.
– Matcha đá xay đấy à? Nhớ tôi thích uống gì luôn, thích tôi rồi à?
– Chả thích quá chứ.
Hai người cười phá lên mặc cho anh Thuận cứ nhìn một cách khó hiểu. Niềm vui của hội chị em khiến anh chẳng thể hiểu được.
– Đến lâu chưa? Chị bận làm quá.
Chị Quyên đến rồi, chị mặc áo ngắn tay màu trắng, chân váy bút chì màu xanh. Tay cầm theo một túi in hình con thỏ.
– Bánh trung thu đó, mấy bữa nữa trung thu rồi còn.
Chị cười toe toét giơ giơ gói bánh rồi nhanh chóng đặt xuống bàn. Tay cầm ly cà phê của Phương uống.
– Lần sau gọi chị bạc xỉu nhé Thuận.
– Vâng, chị ngồi đi ăn thêm gì để em gọi.
Điện thoại Phương rung lên một cái nhẹ. Hình như có tin nhắn đến, cô mở ra nhìn nhìn hai cái thì thấy là anh nhắn. ” Em đang ở đâu?”
– Người yêu nhắn à?
Bảo ăn bánh nói.
– Cậu nuốt đi rồi hãy nói chứ mà sao biết anh ấy nhắn.
– Mắt sáng như sao thế kia mà không phải người yêu thì hơi lạ.
– Cậu trêu tớ!
Phương tức đến đỏ bừng mặt, tay vung lên đánh mấy cái nhẹ như lông xuống bắp tay. Bảo vui tính kéo luôn đầu cô lại giữ chặt rồi thuận tiện đè đầu mình lên.
– Ai do, đau quá đi mà, bắt đền đó.
– Buông tớ ra.
Nguyên đứng bên ngoài quán, mắt tối sầm nhìn xuyên vào bên trong trực tiếp nhìn đến chỗ cô cùng ba người kia ngồi. Tay cầm điện thoại siết chặt như muốn bóp hỏng nó.