Chương 22
– Anh sang đây làm gì vậy?
– Gần hai năm không về nên anh nghe mọi người bảo có ô tô về thì anh đoán chắc chắn là em về.
– Haha….
Phương giả vờ cười khiến không khí bất chợt im phăng phắc. Anh họ Tiến phải chen vào câu chuyện kia.
– Nhớ hồi nhỏ bé em về, anh Quang lúc nào cũng sang chơi.
– Ừ, hồi đó ham chơi suốt ngày bị ăn đòn vì không về sớm.
– Ờ toàn chơi vợ chồng rồi đòi em thơm má.
Quang đỏ mặt khi nhớ về ngày xưa chưa nghĩ được gì. Tâm trí đinh ninh rằng chỉ cần chơi vợ chồng với ai thì lớn lên sẽ lấy người đó.
Không khí một lần nữa rơi vào trầm lắng. Lần này Tiến cũng phải chen vào để làm bầu không khí dịu đi một chút.
– Anh Quang cũng hay nấu đồ ăn cho Phương giờ tay nghề có tiến lên không? Giờ tự nhiên thèm đồ anh nấu ghê.
– Anh nấu kém rồi mẹ anh thì nấu ngon không tả được.
– Ừ nhớ mỗi lần ăn xong em đều trúng thực xém ngất trong nhà vệ sinh.
Phương quay đầu dùng tay đẩy đẩy bánh xe kệ cho hai con người kia nhìn nhau mà ngượng ngùng không biết nói gì.
– À à Phương hay đòi anh Quang chơi cùng lắm nhớ không?
– Nhớ chứ, chơi đến nỗi bị chó cắn bong gân đến nỗi mải chơi quên cả em ở ngã ba đường.
Lần này chính thức đã khiến không khí xuống âm độ, không gian im thin thít nghe rõ cả tiếng chim chích chòe kêu ngoài xa xa còn gần hơn là thấy tiếng tim đập của cả ba đều đều không nhanh mà cũng chẳng chậm.
– Mấy đứa đang làm gì đấy cho bác Quyên…
Bác Quyên tươi tắn đi vào cũng thấy sởn gai ốc, quan sát hết cả ba thấy mỗi đứa một biểu cảm chẳng ai giống ai khiến bác cũng thấy tò mò chúng nó đang làm cái quỷ gì.
– Quang ở đây ăn cơm nhé, bác sang nói với mẹ cho.
– Dạ thôi thôi cháu về không mẹ cháu đợi cơm.
– Mọi lần có bé Phương là nằng nặc đòi ăn với bé cơ mà, sao lần này lại đòi về.
– Haha….. Cháu về đây ạ.
Phương xì một tiếng bé, ghét từ bé rồi giờ vẫn thấy ghét.
– Cháu trêu anh Quang à?
– Cháu nói về chuyện cũ thôi.
– Haha…haha.. Bác nhớ hồi xưa khóc nhè với bác còn mách là anh Quang xô ngã.
– À…
Phương tựa lưng ra sau nhớ lại ngày đấy, vốn dĩ là không ghét Quang đến cỡ đó đâu. Tại hồi xưa cái hồi mới có lớp 1 ấy Quang biết cô nhảy lớp lên cứ lẽo đẽo theo sau năn nỉ chỉ dạy học vượt lớp. Phương bảo được anh hàng xóm chỉ mà cậu không tin cứ theo sau mà nói một mình. Rồi đến cái hôm nào cô chẳng nhớ nữa có chị gái hơn cô ba tuổi giật đồ chơi của cô xong Quang lại tin chị kia xô Phương ngã lăn xuống dốc.
Hồi ức trở về nhìn cái sẹo mờ mờ ở mắt cá chân làm cô tức tối. Tuy về sau Quang có đến xin lỗi và trả đồ chơi cho cô nhưng sâu trong lòng cô không ưa cậu nữa thậm chí là ghét.
– Mà cũng gần sáu giờ rồi Phương đi tắm không? Bác đẩy đi tắm rửa nhé.
– Dạ thôi cháu tự tắm được, bác lấy hộ cháu bộ quần áo ngủ trong túi với ạ.
Bác Quyên nhanh chóng cầm túi đồ đến cầm một bộ đồ ngủ hình con gấu ra. Mắt bác sáng rực đầy mong đợi.
– Cháu mặc bộ này nhé.
– Cháu không có bộ đấy hình như mẹ cháu sắp nhầm rồi.
– Nhầm thì thôi, cháu mặc đi.
Mẹ Lan chụp xong ảnh cũng chạy vào trong nhìn bộ đồ đấy nói to cho bác Quyên nghe.
– Em mua bộ đấy cho bé mặc chị cứ đưa cho nó.
– Mẹ!!! Con đã mười tám tuổi rồi sao mà mặc được bộ đấy.
– Xinh mà.
Cuối cùng cô vẫn phải mặc độ gấu đó. Nhưng cô cũng rất thích bộ này vì nó mỏng lại mát chất sờ rất thích tay.
– Xinh quá cơ.
Hai âm thanh vang lên là vợ bác Sang với mẹ Lan. Cô giật mình mặt đỏ lên vì ngại. Anh Hiếu cũng ngồi ngoài đó chị Nga cũng nhanh nhanh chạy đến đẩy Phương ra ngoài.
Lần này về quê quả thực rất vui nhưng người nào đó ở Hà Nội lại không vậy.
– Mẹ em ấy đi gần tuần cơ ạ.
– Ừ, sao mày hỏi lắm thế con? Mẹ nhớ là mày bảo chỉ coi con bé là em gái cơ mà.
– Ừ thì.. con lo cho em gái con.
– Lý do lý trấu.