Chương 12
– Em bảo bao lần rồi, chơi vừa phải thôi giờ mệt như này.
– Hehe anh mà thắng thì sẽ lấy tiền thưởng mua trà sữa cho.
– Nhớ nhé.
– Anh nhớ mà.
Phương không nói nữa mà quay đầu nhìn về sau, cô cảm nhận được có ai đó đang lườm mình. Phía đấy rất nhiều học sinh nữ đang hò hét cổ vũ, cô không biết được ai là người nhìn mình. Nguyên nhận ra biểu hiện lạ của cô liền kéo má nhóc con đó lại thơm lên lớp khẩu trang mà cười.
– Ngắm ai vậy? Chê anh xấu rồi hả?
– Ai thèm ngắm người khác mà anh xấu lắm đấy.
Nguyên nhe răng ra cười khoái chí nhẹ nhàng ghé sát tai nhỏ mà thì thầm.
– Vậy mà có cô bé nào đó thích ngắm trộm dáng anh lắm.
Màu đỏ nhanh chóng lan khắp mặt Phương, không khí cuối tháng mười hai mà nóng quá. Phương khẽ kéo khẩu trang xuống, môi nhỏ hơi mím lại mắt híp híp nhìn thủ phạm khiến mình mắc cỡ đến mức này.
– Yên tâm tý nữa anh thay áo lúc đấy ngắm thoải mái.
– Anh im đi!!!
Giọng cô hơi lớn lên mọi người liền quay ngoắt lại nhìn xem có việc gì không để hóng hớt. Nguyên thấy vậy liền hất hất tay ra hiệu rồi kéo cô gái nhỏ kia vào lòng.
– Nhiều người nhìn quá trời luôn ấy.
– Tại anh hết.
– Rồi rồi tại anh, đừng xí hổ nữa.
Phương càng nghe càng ngượng, cô liền giơ tay đấm cái thụp lên lồng ngực anh. Cô không muốn nghe nữa!!!
– Nguyên! Ra đá tiếp đi!
– Ok! Bé ngoan ở đây nhá, anh ra đá tiếp kiếm tiền thưởng mua trà sữa cho.
– Biến đi.
Nguyên mím môi một chút, sao lại dễ thương vậy cơ chứ tức giận cũng dễ thương. Vậy mà vẫn có đứa dám kêu xinh hơn bé, học giỏi hơn bé, nghe mà tức!
Trận đá nhanh chóng kết thúc, tiền thưởng chia đôi Nguyên phá lưới hai lần nên được chia thêm cho một ít. Có trong tay hơn bảy mươi nghìn, Nguyên chở cô gái nhỏ sang tiệm trà sữa bên cạch trường mua lấy một cốc vị dâu.
– Vẫn thích vị này hơn hả?
– Em chỉ thích vị này, vị khác không ngon!
– Dễ chiều, ăn kẹo không? Anh mua luôn cho.
– Vâng.
– Em thích kẹo sữa không?
– Có, em rất rất thích kẹo sữa.
” Em ấy thích kẹo sữa hơn mình sao?” Tiếng sấm nổ giữa trời quang. Nguyên cắn răng nhìn Phương, Phương cũng nhìn, cả hai nhìn nhau chẳng nói lời nào.
– Sao vậy? Anh không thích kẹo sữa à? Không thích thì thôi đừng mua, em cũng không thích ăn kẹo sữa nữa.
– Không! Anh đi mua chờ chút.
Nguyên nói xong không đợi cô cất tiếng lần nữa cứ thế vắt chân lên cổ mà chạy đi mất hút. Phương ôm cốc trà sữa dựa người vào xe mà hút, lòng như nở hoa mà cười.
– Này, em là bạn gái của anh ấy à?
Phương giật mình ngẩng đầu lên nhìn xem phía trước là ai. Trước mắt là một chị gái tóc xoăn, mắt to tròn điểm nhấn chính là cặp kính không tròng vững chắc trên mặt. Chị ấy mặc váy nhưng không phải đồng phục trường.
– Chị là học sinh của khu C ban 2 trường nội trú bên kia đúng không?
– Biết nhiều vậy? Nhưng có đúng là bạn gái của Nguyên không?
– Vâng, chị tìm anh ấy sao?
– Này chị bảo, em mới có mười hai tuổi à không đúng ra là mười một tuổi. Còn nhỏ lắm đâu thể yêu đương, bố mẹ em mà biết thì liệu có đánh em không? Hay như này nhé em tránh xa người yêu em ra nhường cho chị….
– Bố mẹ em ủng hộ chị không phải lo chị Vân ạ mà chị cũng có bạn trai mà, bạn trai chị đồng ý cho chị yêu hai ba người cùng lúc ạ? Kỳ lạ vậy nhưng với em anh Nguyên không đồng ý đâu vì anh ấy thích em lắm.
– Mày!!?
– Mà có ai kỳ lạ như chị không? Kêu bạn gái của người ta tránh xa người ta ra liệu có nổi một người đồng tình.
– Câm mồm! Tao bảo rồi mày tự liệu mà né đừng để tao phải gặp mày lần hai.
– Vậy chị tiếp chuyện với người yêu em ấy.
Nói xong cô đưa trà sữa lên hút tiếp, Vân thấy vậy tức đỏ mặt lập tức giật lấy cốc trà sữa ném về sau. Tiếng bốp một cái rơi trúng ai phía sau cô nàng. Phương thì trợn mắt rồi mắt đỏ hoe và khóc lên nức nở.
– Sao lại khóc rồi ~ Giờ mới biết sợ cơ á! Mày cứ liệu hồn.
– Cô là ai mà dám bắt nạt em ấy.
Nguyên đứng ngay sau Vân trên tay còn cầm túi hình con gấu bên trong là mấy viên kẹo sữa. Từ phần ngực đổ xuống thắt lưng dính đầy trà sữa do không tránh kịp.
– Anh Nguyên… huhu… chị ấy chị ấy lấy mất trà sữa của em… còn làm đổ lên áo của anh.. em… em..
Phương không nơi nữa chỉ còn nghe thấy tiếng nức nở be bé trông sao uất ức vô cùng. Nguyên nóng máu lườm cô gái kia rồi đến cạch Phương nhưng lại không dám ôm vì sợ làm bẩn đồ của cô.
– Nguyên! Do con bé đó khiêu khích chị chứ chị không cố ý.
– Sắp tới chị còn lởn vởn quanh trường em thì chị cứ liệu đấy, em không ngán đứa nào sờ đến người em yêu đâu.
– Nhưng chị!
– Bạn trai chị cũng là người có tiếng mà lại để chị thiếu hơi vậy ạ?
Vân tái mét mặt vội cầm balo ở dưới đất lên phủi sạch bụi bẩn rồi chạy đi. Còn hai người ở lại một khóc một dỗ cuối cùng cũng chở nhau về nhà.
– Áo con bẩn vậy Nguyên!!!
– Do chị ở trường nội trú gần trường hắt đấy ạ.
– Gì!?? Sao lại chị nào nữa?
– Con mua cho Phương một cốc trà sữa nhưng bị chị ấy giật ném về phía con, chị ấy còn bảo là Phương nhường con cho chị.
– Vậy cái Phương có sao không? Con bé chân yếu tay mềm nhỡ bị tụi đầu đường xó chợ nào bắt nạt thì biết làm thế nào?
– Khóc một trận thôi mà mẹ ơi, bé Gạo thích cái gì không ạ? Con muốn làm tặng em.
Mẹ Hà che miệng cười khúc khích nhìn thằng con giai đã lớn lắm rồi.