Chương 44: Bị bắt cóc rồi sao?
- Trang Chủ
- Dượng Tôi Biến Thành Mỹ Nam Rồi! - Kim Ái Tuyết (Boo)
- Chương 44: Bị bắt cóc rồi sao?
Tôi ngạc nhiên nhìn người thanh niên đang nắm lấy cổ áo của mình, hắn âm trầm nhìn tôi rồi nhìn sang thầy Nhất Hoàng.
” Người này là ai?”
Bạch Thanh Phong biến mất cả buổi lại đột nhiên xuất hiện hơn nữa còn nắm lấy tôi như bắt mèo con vậy. Mà lại còn dùng thái độ trịch thượng đó mà hỏi tôi sao? Được rồi ai biểu hắn là chủ nhân của tôi chứ?
” Thầy giáo chủ nhiệm của tôi”.
Tôi trả lời rồi kéo cổ áo của mình lại, Bạch Thanh Phong nghi hoặc nhìn thầy Nhất Hoàng.
” Thầy giáo gì mà lại ôm học trò của mình chứ?”
Tôi giật mình nhìn Bạch Thanh Phong rồi ngại ngùng lớn tiếng nói.
” Không phải… không phải… là vừa rồi có người đụng vào tôi nên thầy Nhất Hoàng mới đỡ lấy tôi thôi…”
Không đợi tôi nói hết Bạch Thanh Phong nhìn tôi cười, tuy hắn cười nhưng bất giác tôi thấy lạnh sóng lưng.
” Ta không biết định nghĩa đỡ của ngươi là ôm vào lòng đó”.
Tôi rụt người lại, quái lạ sao bản thân lại như mắc lỗi mà không hiểu mình sai ở chỗ nào là sao?
Thầy Nhất Hoàng cười nhìn Bạch Thanh Phong.
” Xin lỗi có vẻ anh hiểu lầm rồi! Quả thật tôi không cố ý lại dụng em ấy”.
Tôi vội gật gật đầu theo lời thầy Nhất Hoàng.
” Đúng đó! Ngài đừng nghĩ bậy!”
Bạch Thanh Phong lại mỉm cười với tôi lần nữa, nụ cười lần này còn lạnh hơn cả lần trước. Hắn hướng mắt về phía thầy Nhất Hoàng rồi nói.
” Không lẽ vì thường làm ra những hành động kiểu như vậy nên thấy là bình thường sao?”
Bạch Thanh Phong nổi điên gì chứ? Đây là giáo viên chủ nhiệm của tôi đó, hắn ta gây sự với thầy ấy thì sau này tôi sống làm sao hả? Tôi vội chen vào giữa hai người bọn họ.
” Thật sự là hiểu lầm mà. Thầy ấy không làm gì cả. Nếu thầy không đỡ thì tôi té dập mặt rồi”.
Thầy Nhất Hoàng kéo tôi qua một bên rồi mỉm cười lịch sự nhìn Bạch Thanh Phong hỏi.
” Xin lỗi anh là ai?”
” Là ch…”
” Là anh họ… anh họ của em ạ!”
Thật là Bạch Thanh Phong không lẽ định nói bản thân là chủ nhân của tôi sao? May mà tôi nhanh miệng bằng không không biết giải thích làm sao với thầy Nhất Hoàng nữa.
” À ra là anh họ à! Thật xin lỗi nhưng quả thật tình huống bắt buộc tôi mới làm vậy mong anh đừng hiểu lầm”.
Tôi nhanh chóng đưa hủ kem cho Nhất Tâm rồi nắm lấy tay Bạch Thanh Phong kéo đi. Hắn mà tiếp tục nói chuyện với thầy Nhất Hoàng chắc tim tôi rớt ra ngoài luôn quá. Tôi vừa kéo Bạch Thanh Phong vừa nói.
” Trễ rồi em phải về ạ! Chào thầy ạ! Tạm biệt Nhất Tâm nha!”
Tôi vừa đi vừa chạy lôi theo Bạch Thanh Phong đi được một đoạn khá xa, đến lúc không còn thấy bóng dáng của cha con thầy Nhất Hoàng nữa tôi mới đi chậm lại.
” Ngài làm gì vậy hả? Tự nhiên lại gây sự với thầy chủ nhiệm của tôi”.
Bạch Thanh Phong nhìn thẳng vào mắt tôi, đáy mắt gợn sóng ngầm có vẻ hắn đang bực thì phải.
” Hắn là thầy chủ nhiệm thì sao? Ta mới là chủ nhân của ngươi. Mà ngươi là đang chất vấn ta sao?”
Tôi vội vừa xua tay vừa lắc đầu.
” Không phải… không phải… chỉ là… thật là… mà ngài tỏ thái độ làm gì? Thầy ấy đỡ tôi thì sao chứ?”
Bạch Thanh Phong không ngờ lại mang vẻ cao ngạo mà nói với tôi.
” Ta không thích người khác chạm vào đồ của mình”.
Đồ vật? Bạch Thanh Phong xem tôi là món đồ thuộc về hắn luôn rồi. Tôi bực mình định cãi lại nhưng nghĩ lại với lối suy nghĩ của hắn ta mà nói. Tôi là nô lệ của hắn cũng giống như thứ thuộc về hắn thôi. Được rồi tôi dù có cãi cũng có thắng nổi Bạch Thanh Phong đâu nên tôi nuốt luôn lời định nói xuống. Cố nặn ra một nụ cười hòa nhã với hắn ta.
” Ngài đi đâu nãy giờ vậy?”
Chớp mắt trong tay Bạch Thanh Phong xuất hiện một cây quạt xếp bằng ngọc. Sắc đỏ trong suốt, mặt quạt khắc hình hồ ly đạp trên lửa với những cái đuôi xòe ra sau lưng. Đuôi quạt gắn một viên ngọc lục bảo màu xanh, hai nan ngoài cùng trang trí bằng viền ngọc cẩm thạch. Cây quạt này nhìn rất đẹp, vừa đẹp vừa tỏ ra mùi tiền nữa. Tôi vươn tay chạm vào thân cây quạt rồi hỏi.
” Ngài lấy được rồi à? Vậy khu mộ tổ tiên của thầy Phong ở gần đây hả?”
Hắn gấp quạt lại gõ nhẹ vào đỉnh đầu tôi.
” Chứ ngươi nghĩ ta dẫn ngươi tới đây làm gì?”
Mặc dù hắn đánh không đau nhưng tôi vẫn theo thói quen đưa tay lên xoa đầu. Đoạn tôi cười giả lả nói.
” Cho tôi cầm thử cây quạt nha!”
Xem ra đây là bảo vật đó, tôi muốn cầm thử quá đi. Bạch Thanh Phong ném thẳng cây quạt cho tôi rồi nói.
” Giữ đi!”
Ể? Bảo vật mà lại ném lung tung vậy hả? Hơn nữa hắn cho tôi giữ sao? Tôi chớp chớp đôi mắt hỏi lại.
” Tôi giữ không sao chứ?”
Tôi nói vậy thôi ai dè Bạch Thanh Phong lại ra chiều suy nghĩ, rồi lấy lại cây quạt trong tay tôi.
” Nghĩ lại thì đúng là không nên đưa ngươi thật”.
Tôi xụ mặt nhìn Bạch Thanh Phong, hắn có ý gì chứ?
” Tại sao chứ? Ngài nói đưa tôi rồi mà”.
Bạch Thanh Phong nhìn tôi, đáy mắt có ý cười.
” Biết đâu ngươi mang bán thì sao? Hoặc làm rớt, làm mất chẳng hạn”.
Tôi cau mặt nhìn Bạch Thanh Phong.
” Ngài không tin tưởng tôi như vậy à?”
Bạch Thanh Phong gật đầu dứt khoát trước đôi mắt ngơ ngác của tôi. Được rồi tôi không thèm đâu, tôi quay mặt đi về phía trước.
” Tìm mấy đứa kia đi còn về nữa”.
Bạch Thanh Phong đi song song với tôi cây quạt trong tay hắn cũng biến mất rồi, hắn đột nhiên hỏi.
” Ngươi bình thường thân thiết với tên đó lắm sao?”
Tôi nghi hoặc nhìn Bạch Thanh Phong vốn định hỏi lại ” tên nào?” nhưng nhớ ra chắc ý hắn là thầy Nhất Hoàng rồi.
” Không thân! Thầy ấy là thầy chủ nhiệm của tôi, chỉ vậy thôi”.
Bạch Thanh Phong suy nghĩ gì đó rồi nói.
” Vậy sao hắn lại ở đây?’
Tôi nhìn hắn, khuôn mặt khó hiểu nói.
” Đi chơi đó, cha con thầy ấy đi chơi tình cờ gặp tôi thôi”.
” Thật sự là tình cờ sao?”
Tôi nhíu mày, Bạch Thanh Phong sao hôm nay lằng nhằng vậy chứ?
” Chứ ngài nghĩ tại sao hả? Không lẽ thầy ấy rảnh đến mức theo dõi tôi rồi đi theo tới Quảng Nam này. Rồi lại canh lúc chúng ta đi phố cổ Hội An mà xuất hiện trước mặt tôi hả?”
Bạch Thanh Phong tỉnh bơ gật đầu rồi nói.
” Có thể lắm!”
Tôi cạn lời với hắn luôn. Sao tôi thấy IQ của Bạch Thanh Phong hôm nay tụt dốc vậy nhỉ?
Tôi không đôi co với Bạch Thanh Phong nữa mà tiếp tục vừa đi vừa quan sát xung quanh. Cái đám này không biết đi chơi ở đâu mà tôi gọi điện thoại cho đứa nào cũng không thấy bắt máy.
Chúng tôi đi dọc trên con phố đầy người qua lại này tầm nửa tiếng. Tôi cầm điện thoại trong tay vừa đi vừa liên tục gọi. Quái lạ là chuông vẫn reo nhưng không một ai trong bốn người bọn họ nhấc máy cả. Tôi nắm điện thoại trong tay, đợi tôi tìm được sẽ chửi từng đứa ít nhất một tiếng đồng hồ. Mà còn Ngọc Lan thì sao nhỉ? Tôi không biết số điện thoại của em ấy mà cũng không biết em ấy chạy đi đâu mất rồi nữa. Vừa nghĩ tới Ngọc Lan thì bóng dáng em ấy thấp thoáng xuất hiện trong dòng người. Bộ dạng vô cùng gấp gáp chạy về phía tôi.
” Chị… chị Mặc Linh… không… không… hay rồi…”
Tôi đỡ lấy Ngọc Lan đang thở không ra hơi nhẹ vỗ vào lưng em ấy.
” Bình tĩnh nào! Từ từ thôi…”
Sau khi nhịp thở ổn định hơn Ngọc Lan với khuôn mặt hốt hoảng mà nói với tôi.
” Mọi người bị bắt cóc rồi. Chúng ta phải làm sao đây?”
Bị bắt cóc sao? Mà Ngọc Lan còn nói là mọi người á có nghĩa không phải một đứa bị bắt sao? Bình thường đối tượng bắt cóc không phải là trẻ em à? Dù sao đứa trẻ cũng dễ bắt dễ khống chế hơn so với người trưởng thành. Hơn nữa ai lại bắt cả bốn thanh thiếu niên 17 tuổi chứ? Không lẽ buôn người? Nhưng chỗ này có gần biên giới đâu chứ?
” Ý em là sao? em nói rõ ra nào?”
” Hồi nãy khi em đi trên phố thì gặp được anh Đức Cường, anh Minh Đạt, anh Mạnh Hải và chị Hằng Nga. Chúng em cùng nhau đi dạo nhưng sau đó… sau đó em bảo là muốn đi vệ sinh. Bọn họ nói là đứng đợi em nhưng khi trở về thì em không thấy ai cả. hơn nữa dưới đất em còn nhặt được cái này nữa”.
Ngọc Lan đưa cái túi xách màu xanh phối đỏ ra trước mặt tôi. Đây là túi của Hằng Nga mà, chiếc túi hiệu Furla này là hàng xách tay về từ Ý về đó. Hằng Nga phải để dành tiền rất lâu mới mua được, nó cực kì quý cái túi xách này không thể làm rớt dưới đất đâu. Trừ khi…
” Rồi sao mà em biết mọi người bị bắt cóc?”
Tôi vội hỏi Ngọc Lan, em ấy lôi thêm một thứ từ túi áo của mình ra. Đó là một miếng giấy nhỏ hình chữ nhật màu vàng. Loại giấy này quen lắm, là thứ chuyên để vẽ bùa mà. Hồi trước tôi thấy Hải Nam có một đống tờ giấy kiểu này luôn nè.
” Em tìm thấy thứ này nữa ạ! Nó được dán lên cái túi xách này đó chị”.
Tôi vốn định đưa tay nhận lấy tờ giấy từ tay Ngọc Lan nhưng không ngờ Bạch Thanh Phong lại nhanh tay hơn tôi. hắn cầm tờ giấy đọc mấy chữ viết bằng mực đỏ trên đó. khuôn mặt Bạch Thanh Phong dần tối lại rồi vò nát tờ giấy trong tay. Tôi vội giữ lấy tay hắn mà giật tờ giấy ra. Tôi còn chưa đọc mà hắn vò cái gì chứ?
” Đến khu mộ”.
Tờ giấy chỉ vỏn vẹn ba chữ màu đỏ mà thôi, tôi nghi hoặc nhìn nét chữ trên đó. Là ai bắt bọn họ nhỉ? Mà khu mộ? Không lẽ ý là khu mộ tổ tiên của gia đình thầy Phong sao?