Chương 40: Ấn kí
Được rồi tôi không phủ nhận là ông ta nói đúng, trong người tôi có chứa nội đan của Bạch Thanh Phong. Dù ông ta giữ tôi lại xuất phát từ thiện tâm đi nữa nhưng người như ông ta vậy không phải vô lý lắm sao? Tôi không hiểu cao nhân đắc đạo gì lại bắt ép một cô gái chưa thành niên như tôi qua đêm ở một nơi xa lạ. Luôn miệng nói muốn giúp tôi, muốn cứu tôi vậy mà lại trói tôi không chịu mở ra. Ông ta là đang giúp tôi hay xem tôi như yêu ma mà bắt lại vậy hả?
Bầu không khí trong nhà dần trở nên căng thẳng, sư phụ Hải Nam nhất quyết không chịu thả tôi, Hải Nam thì hết lời khuyên nhủ. Còn Đức Cường có vẻ sắp đến giới hạn chịu đựng rồi. Tôi thấy cậu ấy chạm vào điện thoại trong túi quần. Dám chắc nói thêm mấy câu nữa là cậu ấy gọi báo công an thật luôn đó.
Tính qua tính lại không biết chuyện này có nên đổ lên đầu Bạch Thanh Phong không nhỉ? Chính hắn là người kêu tôi và Đức Cường tới đây mà. Hơn nữa cũng vì hắn đưa nội đan vào cơ thể tôi nên mới gây ra tình huống như hiện tại. Bạch Thanh Phong chết tiệt, xem ra hắn không chỉ nợ tôi một hai món nợ thôi đâu. Một ngày nào đó tôi phải tính rõ với hắn.
Bỗng đèn trong nhà vụt tắt, một cơn gió lớn thổi bung hai cánh cửa đang khép chặt, đóng dây trên người tôi tự động rơi ra, tôi bị lực hút vô hình kéo mạnh đi. Cái cảm giác quen thuộc này làm tôi nhớ tới kí ức đáng sợ lúc trước.
Đến khi tôi lấy lại bình tĩnh thì thấy mình đã đứng ở một cánh đồng trống rộng lớn. Đức Cường cũng được kéo tới đây với tôi và còn một người nữa… what? Sao ông ta lại ở đây?
” Đây là đâu? Các ngươi bắt ta tới đây làm gì?”
Ông hỏi cái gì? Tôi cũng muốn hỏi lắm đây nè. Theo tôi nghĩ chắc việc này là do Bạch Thanh Phong làm rồi. Cơ mà sao lại còn kéo theo ông ta làm gì? Hắn kéo nhầm hả?
Trên khoảng không trước mặt chúng tôi xuất hiện cơn gió lốc rồi tụ lại hóa thành hai bóng trắng. Thân ảnh cô gái bận váy dài qua đầu gối có khuôn mặt nhỏ nhắn trông rất trẻ và một cô gái có mái tóc ngắn ngang vai nhìn lớn hơn một chút dần hiện ra.
Đức Cường bên cạnh tôi lớn tiếng kêu lên.
” Thu Vân, Ngọc Mai… sao lại là họ chứ?”
Thu Vân và Ngọc Mai đó chẳng phải là tên của hai oán hồn đã lấy đi hồn phách của thầy Phong và Minh Đạt sao? Do lần trước tôi bị bắt đi tới khu mộ nên không gặp được bọn họ, nhưng sau đó Đức Cường có kể lại mọi chuyện cho tôi nghe. Theo như lời Đức Cường nói thì Bạch Thanh Phong đã đồng ý cứu Thu Vân để Ngọc Mai chỉ chỗ nhốt tôi. Chỉ là bọn họ bây giờ sao lại ở đây chứ? Không lẽ… đến đây để trả thù sao?
Tôi bất giác lùi lại phía sau không quên nhắc nhở Đức Cường cẩn thận. Còn cha thầy Phong khi vừa nhìn thấy hai oán hồn nữ đó liền làm ra bộ dạng chuẩn bị chiến đấu. Ông kẹp trên tay một lá bùa màu vàng chữ đỏ, có vẻ chỉ đợi hai oán hồn đó bay tới gần thì liền ném vào bọn họ.
Bỗng chiếc vòng trên tay tôi phát sáng, Bạch Thanh Phong hóa thành hình người đứng trước mặt cha thầy Phong. Ông ta vì quá bất ngờ mà lùi lại, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh ném lá bùa về phía Bạch Thanh Phong. Chỉ là lá bùa chưa kịp chạm vào người hắn thì đã cháy thành tro trong không trung. Hắn nhẹ phẩy tay cơ thể ông ta bị đông cứng lại tại chỗ.
Thu Vân và Ngọc Mai cũng bay tới gần Bạch Thanh Phong rồi quỳ xuống.
” Chủ nhân không biết ngài còn gì sai bảo không?”
Bạch Thanh Phong lạnh nhạt khoác tay nói.
” Không cần, các ngươi trở về đi!”
Hai nữ oán hồn cúi người chào hắn rồi hóa thành gió biến mất giữ không trung. Xem ra Bạch Thanh Phong không những cứu Thu Vân mà sẵn tiện thu luôn hai người bọn họ làm thuộc hạ luôn rồi.
Đức Cường bị một màn trước mặt làm cho kinh ngạc, cậu tiến lại gần tôi rồi hỏi nhỏ.
” Mặc Linh… sao… sao đạo trưởng lại là vòng tay của mày vậy?”
” Cái này… kể ra thì có hơi dài dòng…”
Đức Cường mở miệng định hỏi thêm thì cha của thầy Phong bên kia la lớn khiến cho cậu nuốt lời định nói ra mà nhìn về phía đó.
” Ngươi là yêu ma phương nào hả? Sao lại bắt ta?”
Bạch Thanh Phong nhếch môi cười nhẹ nói.
” Yêu ma? Tổ tiên của ngươi từng cung phụng ta, xem là là thần linh tôn kính nhất. Vậy mà ngươi dám nói ta là yêu ma sao?”
Ông ta cười lớn nói.
” Không biết ngươi là yêu ma phương nào mà lại lớn gan như vậy? Tổ tiên của ta sao lại thờ phụng loại như ngươi được chứ?”
Bạch Thanh Phong nâng tay lên vẽ một bùa chú vào không trung, trước ngực cha thầy Phong phát sáng. Đoạn hắn tiến tới kéo cổ áo của ông ta ra, trên ngực trái xuất hiện một ấn kí màu đen. Hình dạng ấn kí này khiến tôi thấy có chút quen, hình như tôi đã từng thấy nó trước đây rồi thì phải. Để xem… đúng rồi nó có hình dạng rất giống với vết bớt sau lưng Bạch Thanh Phong. Mặc dù lần đó tôi không nhìn thấy rõ lắm nhưng chắc chắn chính là nó rồi.
Bạch Thanh Phong chỉ vào ấn kí trước ngực ông ấy rồi cười nói.
” Vết ấn kí này là vì mấy trăm năm trước tổ tiên của ngươi lập lời thề mãi mãi là tín đồ trung thành của ta. Hơn nữa chắc ngươi cũng nhận thấy rằng bản thân ngươi, con của ngươi và tất cả người thân họ hàng cùng huyết thống với ngươi sức khỏe đều tốt hơn người khác, thậm chí sống rất thọ. Ngươi có biết là vì sao không?”
Cha thầy Phong nhìn xuống dấu vết màu đen trước ngực mình chân mày nhíu lại. Bạch Thanh Phong không đợi ông ta trả lời mà nói tiếp.
” Đó là vì tổ tiên của ngươi đã được ta ban phước, nhờ vào đó mà con cháu sau này đều hưởng được đặc ân của ta”.
Ông ta nhìn thẳng vào Bạch Thanh Phong, khuôn mặt nghiêm nghị nói.
” Yêu ma như ngươi nhiều trò gian trá, ngươi định dùng mấy cái này mà lừa gạt ta sao?”
Bạch Thanh Phong cười, tuy cười nhưng đáy mắt rất lạnh lùng nói.
” Lừa ngươi? Ta cần làm vậy sao?”
Nói rồi hắn khoác tay, ấn kí màu đen trước ngực ông ta phát sáng. Không… không phải trước ngực mà là từ lồng ngực của ông ta. Chính xác là từ trái tim, luồng sáng mạnh đến mức khiến chúng tôi nhìn rõ được cơ quan bên trong ngực trái của ông. Vết ấn kí màu đen đó không ngờ lại khắc sâu trong tim ông. Xem ra những lời Bạch Thanh Phong nói có lẽ là sự thật.
Cha thầy Phong khuôn mặt kinh ngạc cực độ nhìn trái tim đang đập trong lồng ngực mình. Bạch Thanh Phong lại lên tiếng.
” Tổ tiên của ngươi lập lời thề khiến tất cả con cháu đều phải trở thành tín đồ của ta. Sinh mệnh của ngươi, linh hồn của ngươi đều vốn thuộc về ta”.
” Không… không… không thể nào…”
Bạch Thanh Phong nhếch miệng cười, đáy mắt hiện lên tia giễu cợt.
” Ngươi muốn không tin cũng được… nhưng ngươi nên nhớ ngoài ngươi ra thì sinh mệnh con cái của ngươi cũng trong tay ta”.
Nghe tới đó ông ấy ngước mắt lên nhìn thẳng vào Bạch Thanh Phong. Khuôn mặt thoáng chút trở nên giận dữ.
” Ngươi muốn cái gì?”
” Tổ tiên của ngươi lúc trước giữ của ta một món đồ. Ta muốn lấy lại nó!”
Ông ta nghi hoặc hỏi.
” Đó là cái gì?”
” Một chiếc quạt xếp bằng hồng ngọc, mặt quạt khắc hình hồ ly”.
Đáy mắt cha thầy Phong khẽ động, có vẻ ông ta biết cái quạt mà Bạch Thanh Phong nhắc tới. Ông ta hơi nhíu mày lại nói.
” Đúng là ở phần mộ tổ tiên có một cái quạt màu đỏ bằng ngọc, trên mặt quạt khắc hình hồ ly. Cái ngươi muốn chính là nó sao?”
Bạch Thanh Phong âm trầm gật nói.
” Đúng vậy!”
Cha thầy Phong suy nghĩ gì đó rồi lên tiếng.
” Nếu ta đưa nó cho ngươi thì ngươi sẽ giải ấn kí cho gia đình ta sao?”
Bạch Thanh Phong nghe tới đó thì cười lớn.
” Có vẻ ngươi lầm lẫn chuyện gì thì phải. Ta không trao đổi điều kiện với ngươi”.
Khuôn mặt ông ấy thoáng trở nên tái lại nhìn chằm chằm vào Bạch Thanh Phong.
” Ngươi… nếu ngươi không giải ấn kí ta sẽ không đưa nó cho ngươi”.
Ánh mắt Bạch Thanh Phong đầy giễu cợt vừa cười vừa nói.
” Ngươi đây là uy hiếp ta sao?”
Bạch Thanh Phong nắm bàn tay phải lại cơ thể cha thầy Phong run lên bần bật. Khuôn mặt ông nhăn nhúm lại, tròng mắt cũng mất đi tiêu cự, miệng mở lớn ra mà thở dốc. Vì cơ thể bị Bạch Thanh Phong định thân nên không thể nhúc nhích. Nhưng dựa vào những biểu hiện trên mặt tôi nghĩ là ông ta đau đến mức chết đi sống lại rồi. Bạch Thanh Phong mở tay ra rồi nói.
” Ngày mai ngươi đưa ta tới chỗ khu mộ tổ tiên của ngươi!”
Ánh mắt Bạch Thanh Phong lạnh lùng nhìn ông ta. Thái độ hoàn toàn là ra lệnh và đương nhiên không có chuyện để ông ta từ chồi rồi. Đau đớn trên mặt cha thầy Phong cũng mất đi, mặt dù ánh mắt hiện lên vẻ không chịu khuất phục nhưng sau đó cũng nhẹ gật đầu với hắn ta.