Chương 22: Đánh cược
Có lẽ vì tôi đang đánh cược, tuy hắn từng nói tôi chết thì kiếm người khác mà chứa đựng nội đan mà thôi. Nhưng tôi luôn có cảm giác rằng sự sống của tôi quan trọng với hắn hơn nhiều so với lời hắn nói với tôi. Tôi không hề có bằng chứng, tôi chỉ đánh cược mà thôi. Không ngờ có ngày tôi dùng cả tính mạng của mình ra để cược.
Nhưng, xem ra ván này tôi thắng rồi.
Ngọn lửa biến mất khỏi cơ thể tôi và Hải Nam, tôi cố đỡ lấy thân thể ngã quỵ của anh ta.
” Hải Nam… anh… không sao chứ?”
Tôi nhỏ giọng gọi, hơi thở của anh ta vẫn còn nhưng lại mỏng manh vô cùng.
Một luồn gió mạnh đánh bay cơ thể Hải Nam trong tay tôi, trong tích tắc hắn xuất hiện trước mặt tôi. Tay phải gắt gao bóp chặt cằm tôi.
” Có lẽ bình thường ta quá dung túng ngươi nên ngươi mới dám đối chọi với ta như vậy”.
Nước mắt vốn đã rơi đầy mặt, lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn tàn nhẫn như vậy. Trước giờ tôi luôn biết hắn không phải người, hắn đáng sợ. Nhưng bình thường tôi vẫn có thể châm chọc hắn vài câu, bày trò mà trêu ghẹo hắn. Nghĩ lại thì đúng là hắn chưa bao giờ tỏ ra hiểm độc với tôi, nên tôi mới luôn lấn lướt như vậy.
Tôi lắc mạnh đầu mình, tiếng khóc không kiếm nén được mà phát ra khỏi miệng.
Hắn thả tay, tôi khụy xuống đất mà khóc, một mặt tàn nhẫn của hắn khiến tôi sợ hãi đến mức chỉ có thể khóc. Tôi len lén nhìn qua Hải Nam nằm trong góc phòng rồi đưa mắt nhìn hắn mang theo vẻ mặt tức giận trước mặt tôi.
Hắn cúi xuống vươn tay về phía tôi, tôi bất giác run rẩy tránh né khiến tay hắn sượt qua bả vai tôi.
” Muốn cứu nó không?”
Hắn đột nhiên hỏi, tôi đưa mắt nhìn Hải Nam còn chút hơi tàn trên đất rồi gật đầu.
” Đứng dậy!”
Tôi nghe theo hắn từ từ đứng dậy. Hắn tiến lại gần tôi tuy không tránh nhưng tôi co người lại đề phòng. Hắn dừng lại giữ khoảng cách với tôi rồi ném một chiếc lọ màu vàng nhạt lên người tôi. Vì không phản ứng kịp nên chiếc lọ có vẻ làm bằng sứ đập vào người tôi rồi rớt xuống đất.
” Cho nó uống!”
Nói rồi hắn rời đi, tôi thẩn thờ một hồi mới tỉnh lại mà cúi xuống nhặt lọ sứ lên, may mà không bể. Rồi nhanh chóng chạy về phía Hải Nam nhét viên thuốc nhỏ màu đen trong đó vào miệng anh ta.
______
Buổi tối tôi đứng trên tầng thượng, gió thổi vào người tôi như muốn cuốn theo muộn phiền trong lòng. Tôi đứng đó đón từng cơn từng cơn gió.
” Mặc Linh!”
Tôi giật mình rồi cảnh giác nhìn chủ nhân của tiếng nói đang tiến tới gần tôi này.
” Ngày mai dẫn ta tới chỗ thằng bạn người!”
Tôi tròn mắt nhìn hắn, bất ngờ hắn tới đây muốn giúp tôi sao? Nhưng việc lúc chiều xảy ra khiến tôi luôn khó chịu khi nhìn thấy hắn. Tôi suy nghĩ rồi nói.
” Không cần đâu, ngài không cần bận tâm”.
” Ta không giúp ngươi”.
Hắn lạnh lùng nói rồi tiến lại gần tôi hơn.
” Đừng tự đề cao mình. Ta cần oán hồn đó. Hơn nữa ta ra lệnh chứ không hỏi ý kiến”.
Nói rồi hắn xoay mặt bước xuống, tôi bất giác thấy trong lòng lạnh một chút.
Tôi đứng thêm một chút nữa đến khi chán bị gió đập vào mặt rồi tôi đi xuống phòng của Hải Nam.
Anh ta nằm trên giường, cơ thể cũng đã không còn vết phồng rộp đáng sợ. Sắc đỏ lự đã tan dần thành màu da bình thường. Không còn hơi thở nặng nhọc vì đau đớn nữa. Anh ta đang ngủ rất an tĩnh.
Vì Hải Nam tới làm khách nhà tôi nên mẹ sang phòng tôi ngủ, hắn ngủ chung với em trai tôi. Phải nói là may mà lúc đầu mẹ không quyết định cho hắn ở lại phòng cùng Hải Nam. Nếu không tôi sẽ bất an mà thức nguyên đêm mất.
” Tôi xin lỗi!”
Tôi nhỏ giọng nói với Hải Nam, dù biết anh ta sẽ không nghe được câu xin lỗi của tôi. Tôi ở đó nhìn Hải Nam yên ổn ngủ một chút mới yên tâm rời khỏi phòng.
_____
Trùng hợp hôm nay lại là chủ nhật, Đức Cường dẫn theo tôi cùng hắn đến nhà Minh Đạt. Căn nhà nằm sau một cái ao dài, hai bên ao mọc toàn cây là cây. Chúng tôi phải đi qua một cây cầu bằng xi măng, cây cầu không lớn, vì ao tuy dài nhưng không rộng. Hơn nữa thân cầu rộng, đủ cho xe tải lớn chạy qua. Cầu xi măng có cả lan can trụ lục bình chạy dài hai bên. Đầu cầu làm một cái cổng có thể đóng lại, hình vòng cung lớn bằng sắt màu trắng trông rất trang nhã.
Nhìn sự tỉ mỉ này đi, không rẻ đâu. Không ngờ nhà Minh Đạt lại giàu như vậy. Nhưng đến khi tôi bước qua đoạn đường hai bên là hàng rào đầy hoa tigon xen lẫn hoa giấy, tôi mới biết đại gia là “bạn” Đức Cường của tôi.
Ngôi nhà tráng lệ tuy không phải kiểu biệt thự rộng lớn nhưng thật sự rất đẹp nằm gọn trên khoảng sân rộng, phía trước nhà có cả thảm cỏ và mấy bụi hoa hồng nhung. Tôi vốn định tiến thẳng đến ngồi nhà nhưng Đức Cường kéo tôi lại cười nói đó là nhà nó. Xong nó dẫn tôi rẻ vào bên trái, cách một dãy cây được tỉa thẳng thành hàng nối với nhau như hàng rào vậy tôi nhìn thấy căn nhà nhỏ hơn, đơn sơ hơn. Tuy vậy nó cũng là một ngôi nhà đẹp nhưng so với sự bề thế mà tôi vừa chứng kiến từ ngôi nhà trước thì cứ như tôm thẻ so với tôm alaska vậy. Quái lạ sao nhà Minh Đạt lại nằm trong khuôn viên nhà Đức Cường là sao?
Chúng tôi cùng bước dọc theo con đường lót đá để vào nhà, hai bên đường cũng có thảm cỏ và trồng hoa cúc trắng. Thật sự mà nói ngôi nhà này xem ra vẫn rất đẹp, chủ nhân hẳn có mắt thẩm mĩ rất tốt. Đương nhiên không thể so với cảm giác đầy mùi tiền của ngôi nhà bên cạnh. Như sự đơn giản này lại khiến người khác dễ chịu hơn, lại còn rất nên thơ nữa.
Đức Cường bước vào nhà khuôn mặt liền hiện lên vẻ lo lắng bồn chồn, còn tôi cứ mãi lo ngắm cảnh nên nó dứt khoát lôi tôi vào trong nhà. Nó cũng cười nhìn hắn đáy mắt hiện lên vẻ cầu mong hắn bước nhanh hơn.
Tôi đương nhiên cũng không thể lơ đểnh nữa mà đi theo nó vào trong. Không khí trong nhà khá vắng lặng. Chỉ có tiếng thúc thít như có như không của phụ nữ vang lên hơn nữa bên trong còn rất lạnh nữa. Trời trưa nắng thế này cũng phải gần 40 độ mà tôi để ý nhà lại không hề bật điều hòa. Cảm giác lạnh lẽo bao bọc khiến tôi khẽ rùng mình.
Tôi đi thẳng vòng qua phòng khách đến trước cửa phòng màu nâu sẫm bằng gỗ, trước cửa còn treo tấm bảng ” Nhập Mật Mã!”. Chữ viết đen rất lớn trên nền giấy a3, được cố định lại bằng khung gỗ. Hơn nữa trên đó còn vẽ mấy trái banh rồi cầu vồng nữa. Tôi bất giác bật cười không ngờ Minh Đạt lại trẻ con như vậy.
Đức Cường cũng nhìn tờ giấy trước cửa ánh mắt hơi trầm xuống, đoạn nó đưa tay gõ mạnh cửa ba lần, xong lại gõ nhẹ thêm ba lần nữa, rồi lại gõ mạnh hai lần. Đợi một lúc cánh cửa “tách” một cái được mở ra, một thân ảnh lao rất nhanh từ trong ra xém chút là va vào người tôi. Nhưng có vẻ mục tiêu của nó không phải là tôi mà là Đức Cường.
Minh Đạt ôm chặt lấy Đức Cường trước khuôn mặt ngạc nhiên của tôi, nó bận bộ quần áo liền thân hình quái vật stitch màu xanh, đưa đôi mắt long lanh hiện lên vẻ ngây thơ quá mức nhìn Đức Cường.
” Anh Đức Cường tới chơi ạ!”
Tôi hóa đá trước bộ dạng và câu nói nũng nịu như trẻ con của Minh Đạt, lại nhìn Đức Cường nhẫn nại xoa đầu nó. Đây là Minh Đạt bình thường mà tôi biết sao, tình cảnh trước mắt tôi đây đúng là không lời nào tả cho hết được.