Chương 19: Bảo vật
Tôi mãi suy nghĩ bâng quơ mà không nhận ra Hải Nam đến gần từ lúc nào, tay phải anh cầm vài cuốn sách còn tay trái thì cầm bọc gì đó.
” Nè, đúng sách em cần không?”
Anh nói rồi đưa mấy cuốn sách trên tay cho tôi, gồm một quyển hình học nâng cao, một quyển giải tích phân và một quyển toán bồi dưỡng và nâng cao. Trước đó đúng là tôi có cho Hằng Nga mượn mấy cuốn này, nhưng đương nhiên tôi không cần gấp chỉ là tìm nguyên nhân để Hải Nam ra ngoài mà thôi.
Tôi nhận lấy sách rồi cảm ơn Hải Nam, anh ngồi xuống bậc thềm bên cạnh tôi rồi mở chiếc bọc mình cầm trên tay ra. Trong đó có mấy cây kem, anh lấy một cây vị dâu phủ socola rồi đưa tôi.
Tôi cảm ơn thêm lần nữa nhận lấy rồi mở ra ăn. Tôi cắn một miếng socola trên đầu que kem rồi lén quan sát Hải Nam đang mở cây kem matcha đậu đỏ.
” Hải Nam!”
” Hả?”
” Anh nói sư phụ cho anh một món bảo vật… nó có lợi hại không?”
Hải Nam cười bộ dạng rất tự hào nói.
” Chắc chắn rồi, thứ đó giúp sư phụ diệt nhiều yêu ma lắm đó, là bảo vật cấp cao đó”.
Tôi cắn thêm một miếng trên cây kem rồi hỏi anh.
” Vậy… nếu lỡ… tôi chỉ nói lỡ như thôi, anh phá hỏng hay làm mất nó thì sao? Sư phụ… có trách anh không?”
” Bảo vật không dễ dàng hư được, nó được truyền lại nhiều đời rồi tôi chưa bao giờ nghe nói nó hư cả. Còn về việc làm mất là không thể nào”.
” Sao anh chắc chắn vậy chứ?”
Trước ánh mắt tò mò của tôi Hải Nam kéo sợ dây chuyền anh đeo trên cổ ra rồi cười.
” Tại vì tôi lúc nào cũng mang theo chứ sao! Không mất được đâu, em cứ yên tâm”.
Tôi mở to mắt nhìn Hải Nam rồi nhìn sợi dây chuyền bằng kim loại trên cổ anh ta. Sợi dây mảnh bằng bạc trông rất bình thường, nhưng mặt của nó thì lại mang hình dạng kì lạ. Đó là một cây kiếm màu đỏ, thân khắc đầy kí tự tôi không biết, chuôi kiếm có hình con rồng quấn quanh. Chính giữa chuôi kiếm còn khảm một viên ngọc màu đỏ phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
Ôi thần linh ơi, tôi tốn bao nhiêu công sức cuối cùng lại lấy được cái gì vậy trời. Không ngờ Hải Nam lại còn mang bảo vật theo bên mình, mà cũng đúng thôi thứ quan trọng thì không rời thân mới thấy yên tâm chứ. Sao tôi lại không nghĩ ra sớm hơn vậy nè?
” Mặc Linh, con đi kêu chú về ăn cơm nha!”
Mẹ bất ngờ bước ra gọi tôi, tôi theo bản năng “dạ” một tiếng.
” Vậy để con giúp dì dọn bàn ăn nha!”
Hải Nam đứng dậy ngay, nháy mắt với tôi một cái rồi chạy vào bếp. Đại ý biểu thị cứ yên tâm lôi hắn về cho anh đây xử lý.
Tôi dở khóc dở cười mà đi ra ngoài, tôi đây là không muốn anh xử lý đó anh hai.
Tôi chạy ra ngoài bãi đá, hồi sáng hắn có nói muốn tới hang chuột một chuyến, tôi cũng không rõ là làm gì nhưng có thể hắn vẫn ở đó.
Tôi men theo con đường lần trước mà đi chỉ một lúc sau là thấy cái hang chuột nằm khuất sau bụi cây rậm rạp. Tôi vốn dĩ định chui vào trong thì vai bị kéo về phía sau.
” Đi đâu vậy?”
Hắn khoang tay đứng đó bộ dạng rất sạch sẽ không dính chút bùn đất nào. Không phải hắn nói muốn vào hang chuột sao? Sao người sạch vậy nhỉ? Mà nhớ lại lần trước khi hắn đi vào hang cứu tôi thì người cũng sạch như vậy, chỉ có tôi lấm lem đầy bùn đất mà thôi.
” À… tìm ngài đó”.
” Việc gì?”
” Ăn cơm… không phải… hay hôm nay ngài đừng về nhà”.
Hắn nhíu mày hỏi tôi.
” Sao không về?”
Tôi biết nói gì đây? Đâu thể nói tại vì Hải Nam đang giăng thiên lao địa võng bắt hắn đâu.
” Ừm… thì… không phải ngài nói muốn tìm gì hả?”
” Tìm được rồi, về thôi!”
Hắn nói rồi định quay đầu đi nhưng tôi nhanh tay kéo hắn lại, hắn đưa đôi mắt khó hiểu nhìn tôi.
” Hay là… ngài đi dạo thêm chút đi cũng chưa tới giờ ăn đâu”.
” Đi đâu, về thôi!”
Xong mặc kệ tôi nói gì hắn vẫn lôi tôi trở về, xem ra thế cục đã định tôi có cố thế nào cũng không thể tránh được rồi.
______
Tôi lo lắng bất an khi cùng hắn bước vào nhà, theo như Hải Nam đã từng nói trước đó anh ta bày pháp trận chỉ cần hắn bước vào sẽ lập tức khỏi động. Nhưng tôi và hắn đi vào thì mọi chuyện rất bình thường, tôi cũng thử quan sát hắn nhưng khuôn mặt vô cùng thản nhiên cả một cái nhíu mày cũng không có.
Đến khi ngồi xuống bàn ăn rồi tôi vẫn thấp thỏm không yên, chốc chốc lại nhìn Hải Nam rồi quay sang nhìn hắn. Nhưng cả buổi ăn cơm diễn ra vô cùng bình thường, phải nói là một chút cũng không có gì xảy ra cả.
Từ khi bắt đầu cho tới gần kết thúc bữa cơm khuôn mặt Hải Nam dần sa sầm lại, ánh mắt tỏ ra muôn vàn sắc thái khác nhau.
Đến khi bàn ăn đã dọn dẹp xong rồi hắn cũng đã rời đi Hải Nam vẫn đứng đó khuôn mặt lộ vẻ khó tin đến cực điểm. Tôi lại gần khẽ lay người anh ta.
” Hải Nam!”
Hải Nam mới đưa mắt lên nhìn tôi rồi lôi tôi thẳng lên tầng thượng.
” Anh sao vậy?”
” Tại sao không phản ứng gì chứ?”
Sao lại hỏi tôi vần đề này? tôi đúng là có muốn phá thật nhưng tôi có lấy đúng thứ đâu. Tôi cũng đã thử giải đáp thắc mắc từ nãy giờ rồi. Có thể bảo vật của anh ta đột nhiên xảy ra vấn đề gì đó, hoặc xem ra hắn là một thực thể đáng sợ hơn rất nhiều so với đánh giá của sư phụ Hải Nam nên căn bản bảo vật không đủ áp chế. Và cũng có thể sư phụ Hải Nam không lợi hại như anh ta nói, ông ta đối phó với mấy tiểu yêu hay ma quỷ yếu yếu thì được chứ chả có khả năng gì cao siêu.
” Tôi làm sao biết được”.
” Lúc đó em có chạm vào nó, em có làm gì không?”
Tôi lắc mạnh đầu, đúng là oan thật mà, tôi muốn nhưng có làm được gì đâu trời.
Hải Nam suy nghĩ một chút rồi đưa bộ dạng nghiêm túc mà nói với tôi.
” Em biết không Mặc Linh? Huyết Long Thiên Kiếm vốn là bảo vật trấn sơn của sư phụ tôi. Nó không những có thể phong ấn yêu quái mạnh nhất hay diệt trừ yêu ma quỷ quái mà còn có thể phong bế được pháp thuật của thần tiên. Dù hắn là loài gì đi nữa thì chuyện thanh kiếm không ảnh hưởng đến hắn là vô cùng phi lý”.
Mấy thứ này đúng là vượt ra ngoài tầm hiểu biết của tôi rồi, nhưng theo Hải Nam nói thì dù hắn có là yêu ma quỷ quái hay cả là thần tiên trên trời cũng phải chịu chút tác dụng của thanh kiếm nhỏ trên cổ Hải Nam đúng không? Bây giờ hắn không bị ảnh hưởng nào cả nên hắn có thể là loài khác hả?
” Có thể… vốn dĩ nó không lợi hại như lời sư phụ anh nói thì sao?”
Hải Nam nhìn thẳng vào mắt tôi.
” Tôi biết em hoài nghi về thực lực của sư phụ, nhưng tôi đảm bảo với em rằng những gì tôi nói là thật. Tôi sẽ thử hỏi sư phụ chuyện này”.
Nói rồi Hải Nam quay người đi xuống tầng, hình như anh ta chịu chút đả kích rồi thì phải. Bộ dạng nghiêm túc không giống bình thường chút nào.